Chương 6: Tim đập

Nửa giờ sau, cô lần đầu tiên được gặp Quý tổng trong truyền thuyết, Quý tổng người thật, Quý Nguyên Bạch - người mà trước giờ cô chỉ có thể thi thoảng nhìn thấy trên báo chí.

Liên Nguyệt đứng dậy, hơi cung kính cúi đầu với anh ta: "Chào Quý tổng."

"Xin chào, Liên tiểu thư." Người đàn ông trung niên, khuôn mặt vẫn còn rất anh tuấn, anh ta mỉm cười và đưa tay về phía cô. Hai người nắm tay nhau, lòng bàn tay của hắn khô ráo ấm áp, ngữ khí khiêm tốn lễ độ, "Làm phiền cô mấy ngày tới."

Khách hàng của Thiên Chính rất nhanh đã tới, hai bên bắt tay, ngồi đối diện nhau. Liên Nguyệt ngồi sau Quý Nguyên Bạch và nhanh chóng nhập vai. Cuộc đàm phán giữa hai bên diễn ra rất căng thẳng, rất nhiều từ vựng chuyên môn và câu nói thông thường được sử dụng - cũng may cô đã chuẩn bị trước rất tốt và cố gắng hết sức để hoàn thành một cách hoàn hảo.

Cô có được thu nhập như hiện nay chính là nhờ sự chuyên nghiệp và chăm chỉ chứ không phải nhờ nhan sắc.

Cô biết rằng sắc đẹp chỉ là một cấp số nhân, thứ có thể phóng đại sự may mắn của mình. Nhưng trước tiên, cô phải đủ thông minh và giỏi giang để làm số bị nhân. Nếu cô xinh đẹp nhưng không đủ thông minh, cuối cùng cũng sẽ bị vùi xuống bùn, hoàn cảnh còn tệ hơn những người phụ nữ bình thường, xung quanh cô có những tấm gương như vậy, cô đã thấy rất rõ ràng.

Ba ngày đàm phán căng thẳng đã kết thúc. Khi cả hai bên bắt tay và mỉm cười, Liên Nguyệt thở phào nhẹ nhõm. Lịch họp và khối lượng công việc dày đặc như thế này cũng là thử thách lớn đối với thể lực và tinh thần của cô.

May mắn thay, Thiên Chính đã trả cho cô rất nhiều tiền và hoa hồng được trả trong ba ngày này hoàn toàn xứng đáng với sự đóng góp của cô.

Liên Nguyệt quay trở lại phòng khách sạn do Tập đoàn Thiên Chính đặt cho cô, bắt đầu thu dọn đồ đạc, lịch trình tiếp theo là một bữa tiệc ăn mừng, loại công tác này sẽ do một phiên dịch viên khác đảm nhiệm, còn công việc của cô đã được hoàn thành.

Cô ấy không phải quay lại công ty vào buổi chiều. Liên Nguyệt trở về căn phòng nhỏ của mình, đánh một giấc ngon lành, lúc tỉnh lại đã là ba giờ chiều. Cô nhìn sắc trời, trong lòng lọc lại, lấy điện thoại di động gọi cho Hướng Khôn, suy nghĩ một chút, sau đó gửi một tin nhắn Wechat.

“Anh Hướng, tối nay em rảnh, anh có muốn hẹn trước không?"

Lúc đó Hướng Khôn đang xem ngựa ở trường đua ngựa của một người bạn, nhìn thấy tin nhắn WeChat, liền cười đáp: "Được."

Người phụ nữ này đã đi chơi gần một tuần. Cũng không biết cô đang lạt mềm buộc chặt hay đang thực sự "bận rộn". Nhưng gần đây, tâm trạng của anh đang vô cùng tốt, nghĩ đến thân thể xinh đẹp của cô lại còn có thể làʍ t̠ìиɦ với cô - anh cũng không ngại chơi đùa với cô một chút.

Liên Nguyệt nhanh chóng nhận được khách sạn và số phòng. Cô đứng dậy thay một chiếc váy màu hồng, tô một lớp son mỏng, xịt một chút nước hoa.

Tại sảnh khách sạn, cô đi thẳng đến quầy lễ tân lấy thẻ, Hướng Khôn bảo cô đợi anh ta trước. Sau khi vào phòng, cô nhận ra Hướng Khôn đã đặt một dãy phòng lớn nhìn ra sông, tầm nhìn rất tuyệt vời.

Liên Nguyệt không khách khí mà đi thẳng vào phòng tắm, nằm trong bồn tắm tắm rửa thoải mái, sau đó trần như nhộng chỉ quấn khăn tắm rồi ra ngoài. Dù sao lát nữa cũng phải cởi ra, cô tới chiếc ghế tựa bên cửa sổ kiểu Pháp nằm xuốnh và bắt đầu quan sát Giang Cảnh. Đợi khoảng nửa giờ, cánh cửa mở ra. Người đàn ông cô chờ đợi đã đến.

Hướng Khôn vừa vào cửa, liền dừng lại.

Khung cảnh trước mắt đẹp vô cùng - ngoài cửa sổ trời đã gần tối, mặt sông lấp lánh, mặt sông vàng óng. Trước cửa sổ kính suốt từ trần đến sàn trong nhà, bóng người yêu kiều quấn khăn tắm nằm yên lặng trên ghế tựa, như được nhuộm một tầng ánh sáng vàng.

Âm thanh dừng lại, mọi thứ đều im lặng, như thể chính mình bước vào một bức tranh sơn dầu.

Nữ tử trong tranh nghe thấy động tĩnh ở đây, quay đầu ở dưới ánh nắng vàng, nhướng mày ôn nhu cười với hắn.

Hướng Khôn nghe thấy trái tim mình đập thình thịch, hình như anh ấy cảm thấy ngay lúc này đây việc hít thở cũng trở nên thật khó khăn.