Quyển 1 - Chương 8: Giáo bá trà xanh mối tình đầu (h)

Nàng cố gắng khép hai chân lại, nhưng vì vừa đạt cao trào nên hai chân yếu ớt không còn sức lực, chỉ có thể vô lực nằm liệt xuống trước mặt Lục Trạch, giống như một vũng nước.

Một giây tiếp theo, Thẩm Thiền bất lực nhìn Lục Trạch vùi đầu vào giữa hai chân nàng, thậm chí nàng còn có thể cảm nhận được hơi thở nặng nề của anh phả vào huyệt thịt nhạy cảm của mình. Mũi của Lục Trạch hơi cọ xát vào hai cánh hoa huyệt, huyệt thịt bên trong hơi nhô lên, xoa nhẹ.

“Anh, anh đang làm gì vậy!”

Thẩm Thiền ngẩng đầu lên, mặc dù cố gắng che miệng nhưng vẫn không thể khống chế được tiếng rêи ɾỉ của mình, trong cổ họng liên tục ưm a.

Lục Trạch đưa đầu lưỡi nhẹ nhàng liếʍ hạt đậu nhỏ của nàng, sau đó bắt chước động tác hôn môi, hôn một cách khiêu gợi vào huyệt thịt của nàng, đưa lưỡi qua lại trong khe, mυ"ŧ hạt đậu nhỏ trong hoa huyệt của nàng.

Sau đó lưỡi của hắn xuyên vào đường hầm bên dưới, đẩy lưỡi vào sâu và rút ra, khuấy động bên trong và liếʍ xung quanh. Phát ra âm thanh chói tai, giống như đang ăn thạch trái cây.

"Chờ đã, chờ đã, đừng... a ưʍ... đừng liếʍ nữa, đừng làm thế..." Thẩm Thiền cố gắng ngăn cản Lục Trạch, nhưng trong cơ thể nàng lại càng có nhiều thuỷ chảy ra, khiến cổ họng Lục Trạch không ngừng nuốt xuống.

Lưỡi của Lục Trạch ra vào cơ thể Thẩm Thiền ngày càng mạnh mẽ, tốc độ của hắn cũng không ngừng tăng lên, bắt chước tần suất giao hợp, không ngừng đưa vào bên trong rồi ra ngoài, thỉnh thoảng lại đưa lưỡi liếʍ thành lỗ của nàng.

Thẩm Thiền bị làn sóng kɧoáı ©ảʍ kí©h thí©ɧ đến mức không còn suy nghĩ được nữa, nàng lại phun ra, toàn bộ chất lỏng phun ra đều tiến vào trong miệng Lục Trạch, bị hắn nuốt chửng.

"Thật ngọt ngào, nước mật của Thiền Thiền thực sự rất ngon. Uống xong nước canh, hiện tại nên ăn thịt."

Thịt? Thịt gì? Đầu óc Thẩm Thiền ngừng hoạt động, nàng nhìn thấy Lục Trạch cởi khóa quần của hắn, móc côn ŧᏂịŧ ra và nhét vào trong hoa huyệt của nàng, tiểu huyệt ấm áp của thiếu nữ lập tức bao bọc qυყ đầυ của hắn, nuốt từng chút một.

Thẩm Thiền vừa trải qua lần thứ hai xuy triều, yếu ớt dựa vào cánh tay thiếu niên, hai chân mở rộng nhìn côn ŧᏂịŧ của thiếu niên từ từ đi vào trong cơ thể nàng, nàng có thể cảm nhận được tiểu huyệt của mình đã căng đầy đến tận thành miệng, côn ŧᏂịŧ ở bên trong cơ thể rất trướng.

Môi Thẩm Thiền lại một lần nữa bị Lục Trạch ngậm lấy, sau đó hắn dùng sức ở phần thân dưới của mình, đẩy nàng ra vào khô khốc, trong toilet vang lên tiếng bạch bạch.

Thẩm Thiền chỉ có thể phát ra tiếng rêи ɾỉ như một con thú nhỏ vì môi nàng bị mυ"ŧ, nàng rêи ɾỉ theo tần suất co giật của tiểu huyệt, khi môi nàng bị nhả ra, đôi môi đỏ mọng và hơi sưng tấy và miệng mở để hô hấp trong không khí . . .

"A ưʍ... a... nhanh quá... Chậm lại... Chậm lại một chút... A."

Lục Trạch nhìn cô gái dưới thân bị va chạm, nhướng mày, tốc độ chậm lại, chỉ là ...có chút quá chậm.

Côn ŧᏂịŧ từ từ rút ra, qυყ đầυ cọ sát khẩu huyệt rồi chậm rãi đi vào, khi đến chỗ sâu nhất, bắt đầu đảo quanh, Thẩm Thiền tiểu huyệt chỗ sâu nhất bắt đầu có cảm giác hơi ngứa ngáy.

"Đừng chậm như vậy, anh không thể di chuyển bình thường được sao?" Thẩm Thiền tức giận một cách nũng nịu. Lục Trạch bị giọng nói ngọt ngào đầy du͙© vọиɠ của nàng kí©h thí©ɧ, lại bắt đầu di chuyển nhanh chóng.

"Lần sau em còn dám nói chậm lại nữa không? Có muốn anh di chuyển nhanh hơn không? Đi nhanh hơn chẳng phải sẽ tốt hơn và thoải mái hơn sao?"

Thẩm Thiền tùy ý đáp lại, đầu óc nàng đã thành một vũng hồ nhão. Nếu như Lục Trạch không ngăn cản nàng, eo nàng đã biến thành một vũng nước, nàng nhanh chóng tiết ra mật dịch, tiểu huyệt lại vội kẹp khẩn, phảng phất có vô số cái miệng nhỏ đang mυ"ŧ lấy côn ŧᏂịŧ lớn của Lục Trạch.

Hắn cảm thấy thoải mái toàn thân, nhưng côn ŧᏂịŧ vẫn cứng rắn khi hắn đút vào bên trong cơ thể nàng.