Quyển 1 - Chương 11: Giáo bá trà xanh mối tình đầu

Cho nên Thẩm Thiền là người duy nhất còn lại ở bàn, nàng rũ mi xuống, nhìn thấy trong điện thoại có tin nhắn mới, là mẹ Thẩm Thiền gửi tới hỏi nàng tại sao Lục gia lại đột nhiên rút vốn đầu tư.

Thẩm Thiền mím môi, ánh mắt đảo quanh, nhìn Lục phụ vừa nói cái gì, nhìn về phía nàng, trong lòng có chút suy tư. Nàng an ủi mẹ và nói rằng nàng sẽ về nhà sớm và nói chuyện trực tiếp với mẹ.

Nàng tắt màn hình điện thoại, vô thức gõ ngón tay lên bàn, nàng nhận thấy Lục Trạch thoạt nhìn tuyệt đối không phải là đã mất hứng thú với nàng.

Cho nên tình huống hiện tại... Xem ra Thẩm gia công ty phá sản cũng không phải ngẫu nhiên, Lục Trạch cũng không phải từ đơn thuần từ công ty rút vốn, có lẽ chỉ là hắn vô tình mà thôi.

Không biết tình hình công ty Thẩm gia thế nào, nhưng Thẩm Thiền ở kiếp trước quản lý một tập đoàn đa quốc gia lớn hơn Thẩm gia gấp trăm lần, nên hoàn cảnh khó khăn của Thẩm gia hẳn không làm khó được nàng.

Nhưng khó khăn hiện tại là yến tiệc được tổ chức trên núi, nàng theo Lục Trạch lên núi, hiện tại nàng không thể tự mình xuống được, Lục Trạch bị cha gọi đến dạy bảo, vẫn chưa trở lại.

...

Thẩm Thiền suy nghĩ một lúc, rồi đứng dậy và đi về phía thiếu niên lai tóc bạch kim vừa rồi─rồi đi vòng qua anh ta và hỏi người phục vụ xem có cách nào để xuống núi không.

Người phục vụ ngượng ngùng nói: "Thật sự không có cách nào, không biết tiểu thư đi cùng ai?"

Thẩm Thiền cười nói: "Lục Trạch, bất quá anh cũng nhìn thấy..." Nàng chỉ về phía bên cạnh ban công. "Bình thường các anh xuống núi bằng cách nào? Tôi thực sự đang rất vội, phải rời đi ngay bây giờ."

Người phục vụ tim đập thình thịch khi mỹ nữ đứng trước mình, khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú của nàng nhìn hắn bằng ánh mắt khẩn cầu, hắn lắp bắp:

“Nếu tiểu thư không phiền…Tôi có thể…”

Hắn chưa kịp nói hết câu thì người đàn ông đã lắng nghe đã lâu phía sau đột nhiên nói: “Nếu Thẩm tiểu thư không chê, Hoắc mỗ có thể mang tiểu thư đi một đoạn đường."

" Như thế thì Hoắc tiên sinh có phiền lắm không?"...Sau đó nàng quay ra nhìn người phục vụ.

"Tôi...tôi thường đi xe đạp xuống núi. "

"Thứ lỗi tôi nói thẳng, chiếc váy của Thẩm tiểu thư có vẻ không phù hợp để đi xe đạp." Hoắc tiên sinh đứng dậy và liếc nhìn xuống. Nhìn Thẩm Thiền, nàng cảm thấy ánh mắt đó có vẻ rất có tính xâm lược, cả người nàng tựa như bị lột sạch đồ .

──────

"...Vậy tôi chỉ có thể làm phiền Hoắc tiên sinh" Thẩm Thiền cài cúc áo vest rồi đi theo Hoắc Quân Tiêu.

"..." Hoắc Quân Tiêu không nói chuyện, nhưng Thẩm Thiền dường như càng khẩn trương hơn khi nàng nhìn bóng lưng hắn.

Đi tới chiếc Lincoln xa hoa của Hoắc Quân Tiêu, hắn cúi xuống mở cửa ghế sau cho nàng rất tự nhiên, tài xế cũng khởi động xe, Thẩm Thiền khẽ nâng váy nàng lên xe.

Thẩm Thiền vốn tưởng rằng Hoắc Quân Tiêu sẽ chọn ngồi đối diện nàng, nhưng nàng không ngờ hắn lại ngồi bên cạnh nàng, cùng nàng dựa gần. Chỉ cách một lớp quần tây dường như có thể cảm nhận được làn da trắng nõn và mềm mại của cô gái bên cạnh.

Thẩm Thiền sửng sốt một chút, sau đó đứng dậy chuẩn bị ngồi đối diện hắn, nhưng lại bị tài xế phía trước ngăn lại: “Xin lỗi, Thẩm tiểu thư, ghế bên kia chỉ dành cho Cheese."

Cheese là một con mèo ragdoll được gia đình Hoắc Quân Tiêu nuôi dưỡng, hắn rất nuông chiều nó.