Chương 37

Liễu Giảo vừa nói xong hiện trường một mảng an tĩnh quá mức, thực sự không ngờ cô lại hoàn toàn không cho người ta mặt mũi.

Liễu Giảo còn muốn nói thêm, Cố Tứ Lễ nhẹ liếc mắt nhìn cô, Liễu Giảo lập tức bĩu môi không nói gì nữa. Hắn nhìn Lương Âm Âm hỏi, "Vậy vì sao em có mặt trên sân khấu ngày hôm nay?"

"Vì thần tượng của em, em muốn tới gần anh ấy thêm một chút. Bởi vì anh ấy thực sự thực sự quá tốt, cho nên em muốn thông qua cuộc thi này làm nhiều người hiểu biết về em hơn, cũng muốn mọi người biết em đủ ưu tú để đứng bên cạnh thần tượng của mình."

Khu vực thí sinh bùng nổ, "VL! Công khai luôn! Ghê thật!"

"Vậy khẳng định cô ta sẽ thăng cấp a, chẳng cần suy nghĩ."

"Tính cả rồi, thần tượng ngồi ngay phía trước nghe cô ấy hát, trời ạ, mẹ tôi cũng muốn loại luyến ái này."

Các thí sinh đã bất chấp nhiều cameras như vậy, dưa này quá lớn luôn, bọn họ không thể không ăn.

Tiêu Thần Dật và Phó Sanh đầu tiên là ngây ngẩn cả người, sau lại một bộ dáng xem kịch vui, cũng không giúp đỡ tiếp lời.

Cố Tứ Lễ nhìn Lương Âm Âm, híp đôi mắt nở nụ cười tà tứ, "Vậy em cố lên."

Cuối cùng Tiêu Thần Dật và Phó Sanh chọn, Lương Âm Âm mất mát đành chọn ngược lại Tiêu Thần Dật.

Kỷ Phóng nhìn về cái ót của ba người chú trước mặt, nhẹ "a" một tiếng, "Quả nhiên tuổi càng lớn càng biết trêu đùa phụ nữ, thật biết chơi!"

Cậu nhỏ giọng nói thì thầm, Khương Khả Dư ngồi ngay bên cạnh cậu đồng thời còn có một hệ thống chuyên mách lẻo thì đương nhiên càng nghe thấy được, tán đồng gật đồng, "Miệng lưỡi trơn tru, hoa ngôn xảo ngữ, khổng tước xoè đuôi, chậc! Rêu rao quá!"

Kỷ Phỏng, "........." Đủ loại thành ngữ quái quỷ, cậu thật không phục!

Khương Khả Dư vui sướиɠ hài lòng ăn dưa bở, cảnh vừa rồi đúng thực là một bộ phim truyền hình thần tượng thanh xuân cẩu huyết.

Qua một lát, đến An Nhược Hi lên sân khấu, vóc dáng cô nho nhỏ, nói chuyện khe khẽ, ở độ tuổi còn trẻ như vậy, cô trông thật giống như em gái nhỏ nhà bên.

Khi An Nhược Hi biểu diễn xong, Tiêu Thần Dật cười cười, "Ca từ rất hay, em có học qua biểu diễn không?"

"Không ạ, em học chuyên ngành hí kịch và văn học phim ảnh."

Tiêu Thần Dật thay đổi giọng nói, "Ca hát và diễn xuất của em chưa làm tôi cảm thấy có điều đặc biệt lắm, vậy em tới đây với mục đích gì? Làm quen với màn ảnh? Hay vẫn là dùng mặt để đi đến cuối cùng?"

Tiêu Thần Dật con người này phảng phất như trời sinh đã có kỹ năng trào phúng, rõ ràng là một nam nhân mắt hai mí mang theo hơi thở anh tuấn, nhưng mỗi lần nghe hắn nói chỉ muốn đập thẳng vào đầu chó của hắn.

Hắn nói xong còn hướng về phía Phó Sanh chớp chớp mắt, trêu ngươi một cục.

Tố chất tâm lý của An Nhược Hi trụ rất vững, không chút hoang mang trả lời, "Không biết diễn xuất thì sao có thể viết ra được kịch bản tốt đúng chứ ạ? Em muốn thông qua cuộc thi lần này để trau dồi thêm kiến thức về chuyên môn ấy, cũng như làm phong phú cho kỹ năng của bản thân."

Tiêu Thần Dật truy hỏi, "Vậy là em tới tham gia cuộc thi mục đích để lót đường cho nghiệp biên kịch sau này sao?"

Phó Sanh liền trực tiếp đệm thêm vào lời của An Nhược Hi, "Em ấy là học sinh của tôi, cô bé rất có khả năng, năng lực học hỏi cũng rất tốt."

Khương Khả Dư, "Khen ngợi đấy! Trước mặt công chúng mà đáp kiểu này, hành động này ổn không ta."

233, "Ký chủ muốn biết độ hảo cảm của Phó Sanh đối với An Nhược Hi không?"

"Không, cảm ơn."

Khương Khả Dư nhìn giao diện độ hảo cảm: Kỷ Cần Yến 55, Cố Tứ Lễ 38, Phó Sanh 19, Tiêu Thần Dật 45, Kỷ Phóng 25.

"Độ hảo cảm của Tiêu Thần Dật sao tăng nhiều vậy?"

233, "Ngày đó hai người ngủ một giấc liền nhảy thêm 30, mấy tiếng gần đây lại tăng thêm một ít."

Khương Khả Dư, "...33, cậu sẽ không lén lút xem chúng tôi ngủ đúng không? Hả? :)"

233, "Ký chủ! Sao cô có thể nghĩ như vậy! 233 chính là một hệ thống chính trực thuần khiết đó!"

"Ồ!"

An Nhược Hi cuối cùng vẫn là vào đội Phó Sanh.

...

Rốt cuộc cũng tới giờ nghỉ giải lao, Khương Khả Dư xoa xoa bả vai, duỗi duỗi cánh tay, ngồi một thời gian quá dài làm tứ chi tê mỏi hết rồi.

Bên kia, trong phòng nghỉ riêng tề tụ đủ bốn nam nhân, Cố Tứ Lễ dựa vào bàn hút thuốc, còn đưa ra cho Kỷ Phóng một cây, "Hút không?"

Kỷ Phóng nhận lấy ngậm trong miệng, không châm lửa, mơ mơ hồ hồ nói, "Không hút, lát nữa tôi còn phải hát."

Tiêu Thần Dật uống ngụm nước rồi liếc xéo Phó Sanh, "Tôi mới nói với An Nhược Hi kia rõ ràng cũng là cho anh mặt mũi quá rồi, thực lực chỉ vậy tôi, tôi nói ca từ rất hay đã cho anh mặt mũi lắm rồi. Tuy nhiên tôi nói đúng mà, chủ đề màn ảnh này không thiếu, nhớ đãi tôi một bữa đấy."

Phó Sanh nhắm mắt dưỡng thần, "Chờ xem Trình Khả của cậu ra rồi chúng ta nói tiếp. Còn có đãi cậu ăn cơm làm gì? Có liên quan gì tới tôi?"

"Ây! An Nhược Hi sao mà so được với Trình Khả, không chạm được. Không liên quan mà anh còn giúp cô ấy? Dạo này anh bị lòng tốt xâm chiếm cơ thể đấy à?"

"Câm miệng, ồn ào!"

Cố Tứ Lễ lắc đầu cười khẽ, đột nhiên nhớ ra cái gì, mở miệng chần chờ nói, "Tôi mới thấy Khương Khả Dư trong danh sách dự thi."

Phó Sanh và Tiêu Thần Dật đồng thời sửng sốt nhìn về phía Kỷ Phóng, Kỷ Phóng chẹp chẹp miệng nếm hương vị tàn lưu của thuốc lá, kẹp cây thuốc trên tay vuốt ve, "Ừ, cô ấy ngồi bên cạnh tôi."

Tiêu Thần Dật bất động thanh sắc, "Cô ấy số bao nhiêu?"

"99."

Cố Tứ Lễ cười nhạo, "Tay này đủ thối."

Kỷ Phóng ngước mắt nhìn Cố Tứ Lễ, nhàn nhạt đạp lại một câu, "Tôi 98."

"......"