Chương 3

Khương Khả Dư còn chưa kịp phản ứng lại đã nghe thấy một âm thanh tà mị trầm thấp truyền vào lỗ tai, "Ui! Anh, tình huống gì vậy a? Chơi kịch liệt vậy sao, 3 người?

Kỷ Cẩn Yến quay đầu nhìn Cố Tứ Lễ dựa lưng vào tường, ngay sau đó sửa sang quần áo trên người, nhìn Cố Tứ Lễ hỏi, "Sao cậu lại ở đây?"

"Tôi ngủ ở phòng cách vách, tối hôm qua anh tìm tôi uống rượu, anh quên rồi à? Ha ha, không thì anh vẫn còn nằm trên mặt đất kìa. Chậc chậc, các người ngày hôm qua đúng thật là kịch liệt a, tiếng rên cũng đủ da^ʍ." Cố Tứ Lễ tự nhiên chỉ chỉ Khương Khả Dư, trong lúc lơ đãng nhìn đôi mắt cô gái thanh thuần nhu nhược nhìn hắn chớp nhớp mắt, khóe miệng gợi lên một nụ cười ác ma. Rất hay a. Rốt cuộc thì bạch liên hoa này vẫn là hoa ăn thịt người, anh hắn lúc này thật phiền.

Kỷ Cẩn Yến mắt nhìn Khương Khả Dư ngã trên mặt đất, đối mặt với người đang xem trò Cố Tứ Lễ nói, "Cậu trở lại phòng đi, lát nữa tôi qua tìm cậu." Sau đó cầm điện thoại gọi điện.

Cố Tứ Lễ nhún vai, xem người khác diễn cũng không thể đẹp như vậy, đặc biệt là Kỷ Cẩn Yến diễn, hắn ngồi xổm xuống liếc mắt đánh giá Khương Khả Dư sau đó cong khóe môi, thấp thấp nói, "Tiểu mỹ nhân, hẹn gặp lại."

Hệ thống 233: "Độ hảo cảm của mục tiêu số 2, Cố Tứ Lễ: 3%"

"Lâm An, em trở về với thư ký Trương trước đi, tôi còn có việc."

"A Yến, em tưởng..."

Kỷ Cẩn Yến nhíu mày nhìn Lâm An, "Đừng để tôi nói lại lần hai."

Lâm An nhìn ánh mắt lạnh băng thâm thúy của Kỷ Cẩn Yến, nháy mắt liền im lặng.

Chờ thư ký Trương đưa Lâm An đi, Kỷ Cẩn Yến bước chậm tới bên Khương Khả Dư, từ trên cao nhìn xuống Khương Khả Dư quỳ rạp dưới đất, "Cô biết tôi?"

Khương Khả Dư chống đôi tay xuống đất muốn đứng dậy, không trả lời câu hỏi của hắn.

Kỷ Cẩn Yến nhìn chằm chằm Khương Khả Dư trong chốc lát, đột nhiên bế Khương Khả Dư đang cố đứng dậy lên.

Khương Khả Dư sợ tới mức ôm chặt cổ Kỷ Cẩn Yến, "Anh làm gì vậy?"

"Xoa thuốc."

Khương Khả Dư bị ôm trở về phòng, Kỷ Cẩn Yến chợt thấy một vệt đỏ vô cùng chói mắt trên đệm giường lộn xộn, ngẩn người, "Cô vẫn còn...?"

Khương Khả Dư im lặng dựa vào lòng ngực Kỷ Cẩn Yến không nói lời nào, hơi rũ mắt mình ngón tay mình, Kỷ Cẩn Yến quét mắt không chú ý phản ứng nhỏ của cô, cố ý lạnh giọng, "Nói chuyện!"

Khương Khả Dư bị dọa run run, giương mắt nhìn Kỷ Cẩn Yến, như mở miệng một chút liền khóc.

"Không cho khóc!"

Đôi mắt hàm chứa nước mắt muốn rơi nhưng không dám rơi của Khương Khả Dư cùng bộ dáng nhỏ bé chọc cười Kỷ Cẩn Yến, hắn nhịn cười, hỏi: "Đau chỗ nào?"

Khương Khả Dư mềm mại mở miệng, "Mặt đau, chân cũng đau."

Kỷ Cẩn Yến ôm Khương Khả Dư tới một phòng khác, đem cô đặt lên giường, bàn tay thon dài che nửa khuôn mặt Khương Khả Dư, Kỷ Cẩn Yến nhìn nửa khuôn mặt sưng đỏ, lạnh mặt, "Đi bệnh viện."

"A? Tôi không cần, tôi là minh tinh, anh là tổng tài, cứ như vậy chúng ta sẽ lên hot search."

"Minh tinh?"

"Làm sao? Anh xem thường tuyến mười tám vô dụng sao!" Khương Khả Dư sờ sờ mặt, kêu một tiếng, "Đau quá."

"Ai bảo cô chạm vào?" Kỷ Cẩn Yến giữ chặt tay nhỏ của Khương Khả Dư, nhíu mày khẽ quát.

Khương Khả Dư trong đầu gọi 233, giọng nói hoàn toàn bất đồng với âm thanh kiều diễm nhu ngọt, ngược lại tăng thêm vài phần quyến rũ lạnh nhạt, "Độ hảo cảm của hắn bao nhiêu rồi?"

Hệ thống 233: "Ký chủ thật lợi hại, độ hảo cảm của nam chủ Kỷ Cẩn Yến: 7%."

"Ồ, độ hảo cảm mới 7% đã bắt đầu làm ra loại tiết mục vừa bá đạo vừa sủng nịnh này sao? Thế giá trị sinh mệnh của tôi hiện tại thế nào?

Hệ thống 233: "Chỉ cần độ hảo cảm của nam chủ đối với cô không dưới -10 thì sinh mệnh ký chủ không nguy hiểm. Chúng tôi là hệ thống công lược vậy nên sẽ không có gì quá nguy hiểm, ký chủ hãy yên tâm."

Khương Khả Dư hừ lạnh một tiếng, không rảnh phản ứng lại lời nói sáo rỗng của hệ thống.

Khương Khả Dư ngốc ngốc nhìn Kỷ Cẩn Yến, ngây ngốc mở miệng, "Mặt tôi sao tôi không thể đυ.ng vào?!"

Kỷ Cẩn Yến lạnh mặt nhìn một nửa khuôn mặt hoàn hảo kia khác hẳn một nửa sưng đỏ còn lại, đột nhiên dơ tay nhéo nhéo.

Khương Khả Dư trừng lớn mắt, "Anh làm gì vậy?"

Kỷ Cẩn Yến vuốt ve đầu ngón tay, trầm mặc lấy cuốn tạp chí trên tủ nhỏ đầu giường, "Cô muốn cái gì?"

Khương Khả Dư phản ứng không kịp, nhìn chằm chằm vào cuốn tạp chí vài giây rồi cười nhẹ, "Tôi muốn nổi tiếng, nổi tiếng để người đàn ông vừa nãy không dám đánh tôi."

Kỷ Cẩn Yến nghiêm túc, đôi tay cắm túi quần lạnh nhạt nói: "Hiện tại cô không đáng giá như vậy. Phòng ở, tiền bạc tôi đều có thể cho cô, coi như tiền thuốc men đền bù việc tiểu An đánh cô. Kể cả sự tình đêm qua tôi cũng có thể cho cô bất luận tài nguyên gì cô muốn."

Hệ thống 233 trong đầu Khương Khả Dư nhảy nhót, tức giận nói: "Ký chủ, tên nam chủ này thật quá đáng! Lật mặt quá nhanh!"

Khương Khả Dư không quan tâm, nói: "Độ hảo cảm chỉ có 7, cậu còn muốn hắn đối xử với tôi thế nào nữa?"

Hệ thống 233: "......"

Kỷ Cẩn Yến nhìn Khương Khả Dư trầm mặc cúi đầu, có chút bực bội, ngữ khí càng thêm lạnh nhạt mang chút trào phúng, "Cô ngủ với tôi không phải muốn tìm tài nguyên sao? Muốn bộ phim nào, nói đi."

Khương Khả Dư ngẩn đầu nhìn hắn lộ ra nụ cười tươi kiều mị, "Haha, tổng giám đốc Kỷ thật hào phóng. Tiền thuốc tôi sẽ nhận, nhưng thứ khác tôi không cần. Dù sao thì hôm qua anh cũng đã vất vả rồi, à, đúng rồi! Trở về nhớ bồi bổ thân thể nhé, chậc chậc..."

Kỷ Cẩn Yến: "...?" Tôi thấy hôm qua cô kêu rất sảng.

Khương Khả Dư dựa theo con đường mà hệ thống chỉ trở về chung cư nhỏ, không quá 50m nhưng cách trang trí rất ấm áp.

Khương Khả Dư nhìn vào phòng ngủ thiếu nữ, dựa vào khung của sổ lười nhác hỏi: "233 nói một chút đi, mục tiêu số hai là tình huống như thế nào?"