Chương 28

Khương Khả Dư cùng Kỷ Phóng ngồi trong một góc ở đại sảnh, hai người đều đội một chiếc mũ lưỡi trai màu đen, thời điểm cúi xuống ăn cũng đã che hơn phân nửa khuôn mặt. Bọn họ mang mũ chỉ do không muốn bị chú ý, mà cũng không muốn quá cường điệu.

Khương Khả Dư ăn xong cái bánh mỳ nguyên cám trên tay, tiếp tục uống hộp sữa bò, một bên lén lút hướng nhìn ba lô bên cạnh Kỷ Phóng.

Kỷ Phóng vẫn ngậm một khối bánh quy, nhìn hành động lén lút vụиɠ ŧяộʍ của cô, sau đó đem ba lô đặt vào lòng cô, "Muốn ăn cái gì tự mình lấy đi."

Khương Khả Dư ôm ba lô, mím môi nhàn nhạt nói, "Tôi ăn no rồi, cậu không cần cho tôi."

Kỷ Phóng liếc nhìn khuôn mặt nhỏ bình tĩnh nọ một cái sau đó hừ cười, duỗi tay muốn lấy ba lô lại, nhưng mà nó bất động......

Đôi tay Khương Khả Dư túm chặt ba lô, nhỏ giọng nói, "Thật ra tôi ăn một chút nữa cũng không sao......"

Kỷ Phóng buông lỏng tay ra uống ngụm nước khoáng, nữ nhân bên cạnh bắt đầu xâu xé ba lô của cậu, cậu thật muốn cười nói với Khương Khả Dư, "Ăn ngon không?"

Khương Khả Dư vừa ăn miếng bánh cookie vừa nhún người, gật gật đầu, "Ngon, nhưng tôi còn muốn nếm thử bánh quy trong tay cậu nữa."

Thấy Khương Khả Dư cứ nhìn chằm chằm miếng bánh trong tay cậu không xoay chuyển, đành phải phì cười, "Đây đúng kiểu ăn trong nồi, nhìn trong chén, ha?"

Tuy nói như vậy nhưng cậu vẫn đưa nó cho cô.

Khương Khả Dư nhận lấy, "Không có nha, chỉ muốn nếm thử xem vị bánh quy của cậu có ngọt hay không."

"Không, như nhau."

Khương Khả Dư nhíu mày nghi hoặc nói, "Sao lại như vậy được? Tại sao tôi vừa thấy cậu đến thì ngực liền phát ngọt vậy."

Kỷ Phóng, "...... Chắc cô bị hoa mắt một chút?"

Biểu cảm Khương Khả Dư như xịt keo, hướng lưng dựa vào ghế sô pha, đưa bánh quy vào miệng cắn, lẩm bẩm nói, "Chậc, thật không thú vị."

Kỷ Phóng đột nhiên ghé sát lại cô, rũ mắt xuống, nhìn vào đôi mắt cô thấp giọng cười nói, "Đừng có đạp chiến mã mà vẫn trêu lão tử, đùa với lửa, tin lão tử làm cô hay không?"

Vành mũ của Khương Khả Dư ngăn Kỷ Phòng tiến lại gần hơn, cô hơi ngẩng đầu lên liền làm rớt mũ cậu, cô nhìn mái tóc tán loạn của Kỷ Phóng chợt cười tươi tắn nhưng có vài phần khıêυ khí©h, "Hửm? Em được không? Em trai nhỏ?"

Sau đó cô rời đi để chuẩn bị ký giấy chấp thuận quy tắc thi, khi trở về đã không còn thấy Kỷ Phóng nữa, cô không thèm để ý nhún vai, lên tầng 3 chờ đến lượt mình.

Có người đi vào đi ra đều cười, có người ảo não, có người không cam lòng, cũng có người mất mát.

Lúc Khương Khả Dư đi lên đã cởi mũ, không biết có ai vừa thoáng nhìn qua mặt cô liền há hốc mồm, "ĐM!"

Khương Khả Dư chỉnh lại mái tóc bị áp bẹp, mặc kệ ánh mắt của mọi người xung quanh, đi thẳng vào phòng.

Người bên ngoài vẫn đang bàn tán, trong lúc hỗn loạn suy đoán ác ý, "Đó là ai hả? Mấy cậu trước đây không có chú ý qua sao?"

"Ai mà biết, nói không chừng người ta cố ý giấu nghề, hôm nay mới bung skill đấy."

"Vừa nhìn là biết loại hồ ly tinh, sau lưng chắc phải có bố đường kim chủ nào đó đi, xin cho cái được lên sân khấu liền."

"..."

Một đám người đứng ngoài đoán mò, còn Khương Khả Dư bên trong bắt đầu biểu diễn. Giám khảo của buổi tuyển chọn hôm nay một người là diễn viên nổi tiếng thâm niên, một là tài tử âm nhạc, còn lại là một biên đạo nổi danh trong giới chuyên môn.

Khương Khả Dư nhảy xong một đoạn khiêu vũ cổ điển, hơi thở vẫn chưa hồi phục, vị nữ ban giám khảo ngồi giữa đặt câu hỏi cho cô, "Bạn cảm thấy với tài năng của mình có thể thăng cấp không?"

Khương Khả Dư điều chỉnh hơi thở, ngữ điệu cực kỳ dõng dạc, "Tôi cảm thấy với nhan sắc của tôi liền có thể, tài năng chỉ đóng vai trò phụ."

Vị kia không nói gì, tài tử âm nhạc đã không nhịn được cười lên tiếng, "Khụ, thật xin lỗi. Tôi thấy em thực sự có thể thăng cấp với khuôn mặt này, tôi cho em qua."

Người diễn viên thâm niên cũng cười cười, "Người trẻ hiện đại công nhận có rất nhiều sự tự tin, điệu nhảy của em khá tốt, tôi cũng cho em qua."

Nữ biên đạo vừa hỏi trâm tư một lát mới nói, "Tôi cảm nhận được bạn có thiên phú đặc biệt với khiêu vũ. Thực kinh diễm, thêm nữa điều kiện ngoại hình cũng rất tốt, tôi rất thưởng thức bạn. Hi vọng bạn sẽ cố gắng không làm phụ tài năng thiên phú của chính bản thân mình! Tôi cho bạn thăng cấp."

Khương Khả Dư khom lưng nói lời cảm ơn, "Cảm ơn anh chị ban giám khảo ạ."

Khi vừa ra khỏi phòng cô liền đội mũ lên che đậy khuôn mặt. Tâm tịnh không để ý những thí sinh đang nhìn chằm chằm cô, cô căn bản không muốn để ý đến những ánh mắt ác ý như vậy, bởi vì luôn có người đố kị với dung nhan mỹ mạo của cô nha!

Sau khi buổi tuyển chọn này kết thúc sẽ chính thức khai máy chương trình, cuộc thi sẽ từng bước loại bỏ đi con số 100 thí sinh, vòng thi đầu tiên diễn ra, mỗi người sẽ có vài phút biểu diễn tài nghệ cá nhân, thật ra cũng không khác biệt lắm so với buổi casting hôm nay, nhưng chính là yêu cầu càng nghiêm khắc hơn. Bốn vị huấn luyện viên mỗi người sẽ chọn cho mình 12 cái tên thí sinh và tạo thành 4 đội riêng biệt.

Cô vừa đến đại sảnh lập tức thấy Kỷ Phóng đang lười nhác dựa vào tường, cúi đầu nghịch điện thoại, tuy là khuôn mặt đã bị chiếc mũ che khuất hơn phân nửa nhưng chung quanh hiển nhiên vẫn có nữ sinh trộm ngắm cậu. A, trêu hoa ghẹo nguyệt!

Khương Khả Dư nâng bước chân hướng về phía cậu, cách một khoảng khá xa giữa bọn họ đột nhiên một cô gái chạy vọt tới chỗ Kỷ Phóng. Chỉ thấy cậu bỏ điện thoại xuống vẻ mặt không kiên nhẫn nhìn cô gái kia, "Tôi đã nói cậu đừng tới rồi. Còn nữa cậu đi đâu, mà để tôi đứng đợi ở đây lâu vậy?"

Cô gái tựa hồ cũng không sợ cậu, nhỏ giọng lẩm bẩm một câu, "Mới đợi 5 phút."

Theo sau cô lại cười hì hì nhìn Kỷ Phóng, "Tớ đi mua nước cho cậu, này, cậu đi hát cơ mà, đương nhiên là phải chăm chút cho giọng nói rồi." Rồi cô đưa chai nước cho Kỷ Phóng.

Kỷ Phóng hơi ngây người, ngừng lại mới tiếp nhận, âm thanh có chút không được tự nhiên, "Cảm ơn."

Cô gái nghe xong cười rất vui vẻ, hai mắt sáng như sao trời.

Bước chân Khương Khả Dư dừng lại hứng thú nhìn về phía hai người phía trước cách đó không xa, nhẹ nhàng nói, "Tuổi trẻ thật tốt."

233, "Ký chủ cô mới 20, đời trước cũng chỉ 23 thôi mà."

Khương Khả Dư xoay người rời đi, lắc lắc ngón trỏ cảm thán, "Cậu không hiểu đâu."

Kỷ Phóng đằng sau như cũng có cảm giác, ánh mắt nâng lên lại hướng tới bóng dáng Khương Khả Dư rời đi, cậu nhíu nhíu mày, muốn tiến lên đuổi theo, lại bị cô gái kéo ống tay áo, "Kỷ Phóng làm sao vậy? Tớ trốn học ra đấy, chúng ta nhanh trở về trường thôi."

Kỷ Phóng nhìn bóng Khương Khả Dư biến mất, trầm mặc không nói, một lát sau mở miệng nhàn nhạt nói một câu, "Ừ, đi thôi."

.

Khương Khả Dư ra cổng chính, đang chuẩn bị bắt xe về nhà thì một chiếc Bentley dừng ở trước mặt cô, cửa sổ xe hạ xuống, sườn mặt sắc bén anh tuấn của Kỷ Cẩn Yến lộ ra, tiếng nam nhân trầm thấp gợi cảm truyền vào trong tai Khương Khả Dư, kí©h thí©ɧ nổi lên một tầng da gà, "Lên xe."

Khương Khả Dư không do dự mở cửa ghế phụ ra ngồi xuống, độ ấm trong xe làm cô thoải mái híp mắt. Kỷ Cẩn Yến nhìn Khương Khả Dư, biểu cảm lạnh lùng trước đó tựa hồ nhu hoà hơn đôi chút, "Đi chọn một chiếc xe?"

Tay Khương Khả Dư đang thắt đai an toàn dừng lại, sau đó chần chờ hỏi, "Anh mua xe cho tôi sao?"

Kỷ Cẩn Yến: "Ừm, thích loại nào?"

Khương Khả Dư không từ chối cũng không đáp ứng, dời sang một đề tài khác, ngữ khí tức khắc trở nên làm nũng đáng thương vô cùng, "Buổi sáng nay anh thấy tôi mà không phản ứng lại, còn trưng cái mặt lạnh ra. Sáng sớm thiếu chút nữa thì phải đi bệnh viện, mặt mũi tái nhợt thế này mà anh đều không quan tâm người ta!"

Kỷ Cẩn Yến biết cô rõ ràng là cố ý tỏ ra đáng thương nhưng vẫn nhịn không được hỏi, "Làm sao vậy? Thân thể không thoải mái sao?"

Khương Khả Dư chu chu cái miệng nhỏ, tay với lấy góc áo khoác âu phục của Kỷ Cẩn Yến, "Không ăn bữa sáng nên bị tuột huyết áp, đói quá."

Kỷ Cẩn Yến cúi đầu rũ mắt nhìn ngón tay nhỏ thon dài, cười lạnh một tiếng rồi vươn bàn tay to bắt lấy tay cô nắm ở trong tay, "Em hẳn là muốn chết đi, muốn ăn cái gì?"

Khương Khả Dư kích động, "Lẩu! Thịt nướng! Gà rán!"

Kỷ Cẩn Yến nghe xong, mặt không cảm xúc nói, "Không được."

Khương Khả Dư, "Tại sao! Tôi muốn ăn! Phải ăn!"

Kỷ Cẩn Yến không dao động, Khương Khả Dư đành phải sử dụng chiêu cuối, "Anh Cẩn Yến~ người ta muốn ăn mà~ chỉ một lần thôi, được không."

Hắn nhịn không được nhéo cái mặt nũng nịu ranh mãnh kia, cảm giác hoạt nộn tựa như lông vũ bay trong lòng hắn, bàn tay đang cầm lái không tự chủ được thay đổi tuyến đường ban đầu.

Khương Khả Dư là con mù đường, đương nhiên cô không biết Kỷ Cẩn Yến đã thay đổi phương hướng, cô nghĩ lì lợm la liếʍ cũng vô dụng, đành từ bỏ tâm tư ăn lẩu.

Cô ngồi im lặng không hé răng, biểu cảm lại biến thành vẻ nhàn nhạt không dính khói lửa phàm tục.

Kỷ Cẩn Yến liếc mắt cũng biết chi tiết nhỏ thay đổi trên gương mặt Khương Khả Dư, khóe miệng gợi lên, "Tôi có một người bạn sở hữu chuỗi nhà hàng lẩu, cũng không tồi."

Khương Khả Dư lười phản ứng lại hắn, ngồi nghịch ngón tay của mình, hừ lạnh một tiếng, "Ây! Đàn ông!"

Cho đến khi vào tiệm lẩu, Khương Khả Dư lại mang một bộ dáng ngây ngốc, liên tục tiếp xúc và ôm cánh tay Kỷ Cẩn Yến nhảy nhót, nhảy lên "bẹp" một ngụm vào má hắn, đúng lúc này một người phục vụ đẩy xe kéo đồ ăn đi ngang qua, Kỷ Cẩn Yến duỗi tay kéo Khương Khả Dư bảo hộ trong lòng ngực.

Hắn khẽ nhíu mày khẽ quát, "Lớn rồi, đi đứng cẩn thận một chút!"

Thực sự Kỷ Cẩn Yến không có thói quen đi đến những nơi náo nhiệt ồn ào, hắn cũng chưa từng ăn cơm ở những quán ăn như vậy. Khương Khả Dư nhìn ra hắn không khỏe, tới gần hắn thấp giọng hỏi, "Hay là chúng ta đi thôi, có vẻ hơi nhiều người."

Kỷ Cẩn Yến ôm cô nói, "Không sao."

Nói xong gọi điện thoại, ngay sau đó liền có người dẫn bọn họ đến một góc không có khách ngồi.

Không khéo chính là, thời điểm hai người đi lên hành lang tầng 3 bắt gặp Tiêu Thần Dật và Trình Khả. Trình Khả ôm cánh tay Tiêu Thần Dật, vẻ mặt cười xán lạn.

Mà phản ứng đầu tiên khi Tiêu Thần Dật nhìn đến Khương Khả Dư là muốn kéo tay Trình Khả xuống, nhưng theo sau hắn lại thấy được anh hai hắn đang ôm lấy vòng eo thon của cô, khóe miệng nhếch lên một độ cung hoàn mỹ, cười như không cười, "Anh hai, khỏe ha! Hay chúng ta ăn cùng nhau đi?"