Chương 15

Khương Khả Dư từ ngực hắn ngẩng đầu lên, "Vì sao vậy? Tôi véo rất đau sao?"

Kỷ Cẩn Yến hôn lên đôi mắt cô, "Không đau"

"Ah~ Anh sợ ngứa đúng không? Đúng không?" Nói xong tay cô lại duỗi xuống bên hông Kỷ Cẩn Yến.

Phản ứng của hắn rất nhanh đè tay Khương Khả Dư lại, hắn lập tức nghe thấy cô kêu đau, "Đauu!"

"Làm sao vậy?"

Khương Khả Dư chu chu miệng, ủy khuất nói, "Tay của tôi đau."

Kỷ Cẩn Yến đưa tay cô đặt lên bàn tay của mình, cẩn thận quan sát, qua một lúc mới nhẹ giọng nói câu, "Thật xin lỗi."

Khương Khả Dư có chút kinh ngạc, trong đầu mình độ hảo cảm của Kỷ Cẩn Yến -- 45, "Quả nhiên là nam nhân. Làm sao bây giờ tôi vẫn muốn nếm thử hương vị của hắn nha. Đáng tiếc cái nam chủ này thích làm bộ dạng lạt mềm buộc chặt."

233 vừa định an ủi ký chủ của mình, lại nghe thấy ký chú nhàn nhạt nói một câu, "Ăn một lần rồi! Hưởng qua rồi thì bỏ qua."

233, "......" Ký chủ, chẳng lẽ cô không biết có một số việc có thể làm vô số lần không?!

Kỷ Cẩn Yến gọi điện thoại bảo người phục vụ mang hộp cấp cứu vào đây, nhận ra động tác nhỏ không ngừng tiến tới, đôi môi kiều nộn dán ở trên xương quai xanh của hắn đang dần dần có xu thế di chuyển hướng lên trên, đội nhiên Kỷ Cẩn Yến cảm thấy cổ truyền đến một trận đau, hắn còn đang giơ điện thoại, cúi đầu rũ mắt nhìn con mèo hoang không an phận kia, mèo hoang nhỏ quấn lấy hắn, lấy lòng hắn, nở nụ cười tươi lộ ra răng nanh bén nhọn cắn một ngụm vào cổ hắn, liếc liếc sắc mặt của hắn rồi lại liếʍ liếʍ coi như trấn an.

Kỷ Cẩn Yến nhanh chóng phân phó xong cúp điện thoại, trầm trầm mở miệng, "Muốn làm gì? Hả?"

Đầu lưỡi phấn hồng liếʍ đôi môi hồng nhuận, ánh mắt nhìn Kỷ Cẩn Yến tựa như muốn lột sạch hắn. Kỷ Cẩn Yến thật không chiu nổi cái này, cúi đầu đột nhiên ngâm lấy môi cô không ngừng liếʍ, mυ"ŧ, cắn, câu.

Đúng thời điểm hai người khó bỏ, một hồi tiếng gõ cửa đánh gãy giây phút môi lưỡi dây dưa, Kỷ Cẩn Yến tỉnh táo nhớ ra cánh tay bị thương của Khương Khả Dư, muốn tách ra. Nhưng mà Khương Khả Dư quá quấn người, một đôi mắt đào hoa mênh mông sương mù cứ như vậy thẳng tắp nhìn chằm chằm hắn, vẫn cứ cọ cọ vào hắn. Kỷ Cẩn Yến nhắm mắt, nắm lấy bả vai cô bảo cô đừng cử động, tiếng nói khàn khàn, "Ngoan, bôi thuốc trước đã."

Khương Khả Dư xoắn đi xoắn lại, thanh âm ngọt lịm người, "Không sao không sao, tôi muốn hôn, muốn ôm một cái cơ~"

Kỷ Cẩn Yến căn bản không cự tuyệt được Khương Khả Dư như vậy, cúi đầu xuống lại hôn lên môi cô mấy lần, "Được rồi, bôi thuốc."

Ngoài cửa là người giám đốc muốn xin lỗi Khương Khả Dư, đợi lâu như vậy cũng không thấy biểu cảm khác thường nào, cười tủm tỉm hỏi Kỷ Cẩn Yến còn cần cái gì không.

Kỷ Cẩn Yến, "Không, cảm ơn." Nói xong liền trực tiếp đóng cửa.

Kỷ Cẩn Yến quay người liền nhìn đến vẻ mặt Khương Khả Dư oán niệm nhìn bản thân, cả người tản ra hơi thở dục cầu bất mãn, hắn không nhịn được mà bật cười, đi đến trước mặt cô đặt hộp cứu thương lên bàn, sau đó bế cô lên. Khương Khả Dư không kịp đề phòng vội vào ôm sát Kỷ Cẩn Yến, "Anh làm gì vậy?"

Kỷ Cẩn Yến cười nhẹ, "Không phải nói muốn ôm một cái sao?"

"233, cục than này ăn cái gì mà cười đẹp vậy?"

233, "... Hắn chỉ hơi cao lãnh thôi."

Kỷ Cẩn Yến ngồi trên sô pha, Khương Khả Dư ngồi ở trên đùi hắn. Hắn cầm tăm bông xoa thuốc cho cô, đột nhiên tiếng chuông điện thoại rung lên. Ah, tiếng chuông điên thoại vẫn là ca khúc tình yêu ngọt ngào, Khương Khả Dư cười tủm tỉm nhìn Kỷ Cẩn Yến.

Kỷ Cẩn Yến dưới ánh mắt chăm chú của Khương Khả Dư, do dự một lát rồi nhận điện thoại, "Tiểu An, có chuyện gì vậy?... Cái gì! Em bị thương chỗ nào? Em đừng đi đâu, tôi tới chỗ em." Chân mày hắn cau lại.

Mà một khắc hắn tiếp điện thoại, Khương Khả Dư đã tới ngồi một ghế sô pha khác, trong tay cầm một điếu thuốc lá không biết ai ném xuống, lấy ra một cái bật lửa đốt lên để bên miệng hút một ngụm, cách một tầng sương khói nhìn bộ dáng khẩn trương của Kỷ Cẩn Yến, trên mặt bất động thanh sắc, đáy lòng lại cười nhạo thành tiếng. Tình yêu này buồn cười thật, có ý tứ gì đây chứ.

Kỷ Cẩn Yến treo điện thoại, nhìn Khương Khả Dư đang lười biếng dựa vào ghế sô pha, bộ dáng tựa như yêu phi, hai tròng mắt đạm mạc mất đi tình ý khi tán tỉnh hắn, lông mi thật dài cho đậy đi đôi mắt cô, Kỷ Cẩn Yến nhất thời không biết nên mở miệng thế nào.

Vẫn là Khương Khả Dư nói trước, ngữ khí mang theo phần trêu chọc, "Nóc nhà tìm anh hả?"

Kỷ Cẩn Yến nghe thấy cô hỏi vậy, nhẹ nhàng thở ra đồng thời trong lòng lại có chút không thoải mái, "Ừ, tiểu An xảy ra chút chuyện."

Khương Khả Dư đặc biệt giỏi đọc vị người khác, gật gật đầu, "Vậy anh nhanh đi đi, đừng để anh ta sốt ruột chờ."

Kỷ Cẩn Yến nghe xong lại không cao hứng, lạnh mặt, "Tôi đi đây. Lát nữa tôi kêu tài xế đưa cô trở về." Nói xong xoay người rời đi.

"Chậc, tôi đã "thiện giải nhân ý" thế này rồi mà hắn còn tức giận, quả nhiên tính tình tôi vẫn quá tốt. Nam nhân thật là nhẫn tâm, mà cũng dễ dàng phạm tội."

233, "Ký chủ, chúng ta ở đây chờ tài xe của hắn tới sao?"

Khương Khả Dư hôm nay uống tới mấy chén rượu mạnh, đầu hơi lâng lâng, lại hút thêm điếu thuốc, "Chờ đi, tôi xinh đẹp thế này mà đi đêm không an toàn."

233, "......"

"233 này, lần trước cậu giảm đau đớn cho tôi tới mức thấp nhất, trên người tôi còn làm được điều này nữa không?"

233, "Không được nữa. Ký chủ, tôi không phải hệ thống công lược toàn năng, chỉ có cơ sở trang bị cơ bản thôi."

"Ah, vậy hả, còn tưởng cậu có thể cho tôi thể chất uống ngàn ly không say chứ."

233, "......" Cái ngữ khí đặc biệt thất vọng này là muốn như thế nào đây????