Chương 15
Thời điểm Đoạn Sở nhận được thông tin của Nguyên Vĩnh Nghị, chính là lúc đầu óc choáng váng xuống phi hành khí, nguyên nhân, tự nhiên là hắn lại say máy bay.
Về phần bình thuốc Thư Trữ trong tay, hắn tính toán về sau tiến vào không gian trà sơn lại dùng, có điều cũng tốt, so sánh, xác định một chút xem thuốc do người khế ước và người bình thường bào chế khác nhau thế nào.
“Ngày mai?” Đoạn Sở có điểm kỳ quái nhìn chằm chằm bóng người nho nhỏ vòng xuất hiện trong vòng thông tin. Nhiệt tình của Nguyên Vĩnh Nghị, tựa hồ có chút thái quá.
“Đúng vậy!” Nguyên Vĩnh Nghị cười gượng một tiếng, lại đúng lý hợp tình nói: “Ai, vừa lúc bằng hữu của ta cũng lại đây, giới thiệu cho các ngươi nhận thức một chút.”
Đoạn Sở vừa nghe, chỉ biết trong đó có miêu nị. Bất quá, mặc kệ Nguyên Vĩnh Nghị muốn làm cái gì, người bị tính kế không phải là bản thân hắn. Đoạn Sở cũng vui vẻ phối hợp, vừa lúc có thể tìm hiểu nhiều tin tức hơn.
“Đi!” Đoạn Sở sảng khoái gật đầu: “Ngươi xem rồi an bài, nếu ta có việc đi không được, sẽ thông báo trước cho ngươi.”
Nhìn Nguyên Vĩnh Nghị giống như con mèo trộm được thịt mà cao hứng, bộ dáng đắc ý dào dạt ngoài ý muốn giống hệt Trữ Khang Viễn, Đoạn Sở cong môi, ánh mắt trở nên nhu hòa, tắt thông tin rồi cất bước, lại bị một đạo thanh âm chắn đường đi.
“Vị này cũng là công tử Đoạn gia sao?” Là một tiếng nói tao nhã từ tính, nhưng trong giọng nói lại khó dấu được cảm giác cao cao tại thượng.
Đoạn Sở nghiêng người ngẩng đầu, chỉ thấy cách đó không xa
làmột nam nhân thập phần anh tuấn, khí độ cao quý, đang bị ít nhất mười mấy chiến sĩ đã ngoài cấp 4 vây quanh đi tới, ngay cả Đoạn Chí Tu cũng là quân trang thẳng thắn, thái độ khiêm tốn cùng đi một bên.
Nhìn thấy Đoạn Sở dừng lại cước bộ nhìn qua, nam tử lúc trước phát ra tiếng hướng về phía hắn mỉm cười, đúng là đầu lĩnh đám người kia.
“Đại điện hạ, đây là con cả của ta Đoạn Sở, ở Đoạn gia đứng hàng thứ bảy.” Đoạn Chí Tu vội vàng giới thiệu, nhìn Đoạn Sở trầm giọng mệnh lệnh: “Còn không mau hướng đại điện hạ hành lễ!”
Đoạn Sở vội hạ mắt, hơi hơi cúi đầu vấn an. Ở Cáp Ngói tinh hệ mặc dù có phân biệt cấp bậc quyền quý, nhưng hành lễ vấn an lại thập phần đơn giản, trừ bỏ cúi đầu, hai tay phải tự nhiên rủ xuống đặt ở hai sườn, bày tỏ không có ý công kích, thái độ khiêm tốn một chút là có thể. Về phần tứ chi tiếp xúc, chỉ đối với người có quan hệ thân mật, cho nên bắt tay, ôm, hôn môi linh tinh đều chỉ dùng với người quen thuộc.
Đại điện hạ Úc Hồng Trì ngoài ý muốn đánh giá Đoạn Sở, lập tức cười mị mị xua tay: “Nga, thất công tử dáng vẻ bất phàm, không biết đã xác định phương hướng hành nghề chưa?”
Đoạn Chí Tu ngẩn người, nghe lời nói của Úc Hồng Trì,vậy mà ngay cả Đoạn Sở đã qua mười tám cũng đều biết? Đoạn Chí Tu trong lòng căng thẳng, rốt cục hiểu được dụng ý của cha mẹ lúc trước.
“Còn chưa đâu, dù sao sự tình cũng liên quan tới cả đời, còn phải nhìn thiên phú cùng hứng thú.” Đoạn Chí Tu theo bản năng nói ra lời cha mẹ an ủi lúc mười tám tuổi.
Úc Hồng Trì thật sâu nhìn vào mắt Đoạn chí Tu, vẻ mặt tán dương mà khẳng định nói: “Nói không tồi. Vừa lúc ta cũng muốn chúc mừng Đoạn tướng quân, lập tức là có thể trở về thủ đô tinh cầu. Công tử tiểu thư trong nhà vừa lúc có thể chuyển tới học viện ở thủ đô tinh cầu.” Hắn nhìn thấy ánh mắt Đoạn Chí Tu sáng lên, nở nụ cười, hỏi: “Xem ra Đoạn tướng quân còn chưa nhận được tin tức?”
“Không có!” Đoạn Chí Tu đè lại kích động trong lòng, lắc lắc đầu nhìn Úc Hồng Trì.
Đoạn Chí Tu cùng Đoạn Nhã Thanh đều giống nhau, nằm mơ cũng muốn trở về thủ đô tinh cầu. Y Duy Tát so với thủ đô tinh cầu thật sự là một trời một vực, hơn nữa đối với hắn là chiến sĩ mất đi người khế ước mà nói, cho dù không ngừng chém gϊếŧ, có năng lực có chiến công bao nhiêu, cũng không bằng tiến vào quân bộ ở thủ đô tinh cầu, dựa vào ở hội nguyên lão, tổ phụ của hắn là chiến sĩ cấp 9, hắn còn có hy vọng tiến thêm một bước, trở thành trung tướng hoặc là đại tướng quân.
Úc Hồng Trì cười ha ha lên, khuôn mặt anh tuấn thoạt nhìn có vẻ hưng phấn, hơn nữa tự nhiên triển lộ khí thế của bề trên, làm cho một đám chiến sĩ chung quanh lộ ra vẻ mặt kính ngưỡng, mà người đội trưởng hộ vệ bên người Úc Hồng Trì, lại hướng về Đoạn chí Tu cười cười, có vẻ thập phần hữu hảo.
Đoạn Chí Tu quả thực là tâm hoa nộ phóng, đại điện hạ tự nhiên sẽ không nói dối, nói cách khác, hắn thật sự có thể trở về thủ đô tinh cầu.
Đoạn Sở đứng yên một bên nhìn không chớp mắt, mặc kệ vị đại điện hạ này biểu hiện thiện ý cỡ nào, biểu lộ ngạc nhiên của hắn trong nháy mắt khi biết được thân phận chính mình, cũng làm cho Đoạn Sở biết rõ ràng, vị đại điện hạ này đối với chính mình tuyệt đối không giống biểu hiện thưởng thức bên ngoài của hắn. Bất quá, Đoạn Chí Tu nếu có thể trở về thủ đô tinh cầu, vậy Đoạn Văn Vũ thì sao?
Úc Hồng Trì vẫn âm thầm chú ý phản ứng của mọi người, thấy thế lại cười tủm tỉm, chờ nhìn thấy Đoạn Văn Vũ đại tướng quân mới nói rõ chân tướng, cũng tốt mà giáp mặt chúc mừng.
Đoạn Chí Tu kích động đến mức thiếu chút nữa chân tay luống cuống, trong lòng cũng giật mình suy đoán, chỉ sợ cũng là bởi vì tin tức này, đại điện hạ mới có thể cố ý tới Y Duy Tát, chứ không chỉ vì tới tham gia tiệc đính hôn của Mông Gia Nghị cùng Đoạn Nhã Thanh hai cái tiểu bối.
Đoạn Sở đi phía sau vài bước, theo bên cạnh Đoạn Chí Tu, hồ nghi nhìn sườn mặt Úc Hồng Trì. Chợt thấy vị đại điện hạ này có điểm nhìn quen mắt, nhất là nhìn từ bên cạnh. Nhưng tìm tòi trí nhớ của thân thể, lại không có gì đúng với người trên. Dù sao nguyên chủ ngay cả diện mạo của đế vương đương nhiệm cũng không biết.
“Thất thiếu gia?” Phổ Lôi Tư nhìn Đoạn Sở càng chạy càng chậm, rõ ràng là thất thần, vội cẩn thận tiến lên nhắc nhở.
Đại điện hạ lúc này đến Đoạn gia, mặc kệ có phải vì tiệc đính hôn của Đoạn tiểu thư hay không, đều đã vì lời mời của Đoạn Mông hai nhà mà lưu lại tham gia. Đại tiểu thư nở mày nở mặt vô cùng, những ngày tiếp theo của thất thiếu gia, chỉ sợ là không tốt, dù sao chỉ cần không nháo ra tranh chấp lớn như của trung tá Tuyên Thật, đại tướng quân bọn họ cũng sẽ không quản. Nếu không lúc trước, thất thiếu gia làm sao lại bị khi dễ thảm như vậy. Lúc này ngàn vạn lần không thể làm sai.
Đoạn Sở lấy lại tinh thần, mới phát hiện chính mình đã đi đến bên lề đường. Nhìn ánh mắt Phổ Lôi Tư lóe ra một tia lo lắng, nghĩ lại liền hiểu được hắn suy nghĩ cái gì, không khỏi tự nhiên cười cười. Hắn lúc trước thấy Phổ Lôi Tư là người mềm lòng, không nghĩ tới hắn ở phía sau, lại đồng tình với thiếu gia không có tiền đồ gì.
“Hai ngày nay ta đều có thể ra ngoài, giúp ta trước tiên an bài phi hành khí cho tốt.” Đoạn Sở đối với Phổ Lôi Tư cười, nhẹ giọng dặn dò: “Có vấn đề gì ngươi có thể đi tìm Tất Duy Tư đại nhân.”
“Vâng!” Phổ Lôi Tư thấy Đoạn Sở tựa hồ không có giác ngộ, âm thầm thở dài, cũng không tiếp tục lắm miệng. Hắn chỉ là một chiến sĩ cấp 2 nho nhỏ, việc có thể làm cũng chỉ có hạn. Huống chi có đại tướng quân ở đó, nghe ý tứ đại điện hạ, rõ ràng là Đoạn gia một chi này sẽ trở về thủ đô tinh cầu, hắn có thể ở lại Đoạn gia hay không còn chưa biết.
Đoạn Sở là thật sự không lo lắng, mặc kệ sự tồn tại của nghiệp đoàn người khế ước đối với hắn trong tương lai có bất lợi hay không, thì ít nhất trước mắt vẫn là sự bảo hộ. Chỉ cần Đoạn Á Ngạn vẫn chưa tìm được người khế ước thích hợp, Bối Tĩnh Lan sẽ không dám ra tay. Hiện tại mấu chốt nhất, vẫn là thuận lợi vượt qua kì thức tỉnh, tránh cho Đoạn Nhã Thanh có thể được ăn cả ngã về không.
Tới đại sảnh tòa thành, Đoạn Văn Vũ cùng Quỳnh cũng chỉ rụt rè đứng dậy nghênh đón.
Ở Cáp Ngói tinh hệ, hoàng tử địa vị tuy rằng cao, nhưng gặp được người quân bộ, hội nguyên lão cùng nghiệp đoàn người khế ước, cũng phải xem quân hàm, cấp độ, phẩm chất của đối phương. Đoạn Văn Vũ thân là đại tướng quân tay cầm trọng binh của Y Duy Tát, so với đại hoàng tử không có quân hàm cũng không kém, cho dù hắn đồng dạng là một chiến sĩ cấp 7.
Sau khi chào hỏi, mọi người dựa theo chủ khách mà ngồi xuống, Đoạn chí Tu thiếu kiên nhẫn nhất, hỏi ra vấn đề suy nghĩ một đường.
“Đại điện hạ, ngài vừa rồi nhắc tới tin tức tốt, không biết, đến tột cùng là chuyện gì?”
Đoạn Văn Vũ cũng đã nhận được tin tức từ hộ vệ truyền tới, biết Đoạn Chí Tu rất có thể được triệu hồi về thủ đô tinh cầu, cũng thực kinh ngạc. Hắn một chút cũng không nghe được tin tức gì từ quân bộ, nghe vậy cũng nhìn về phía Úc Hồng Trì.
Úc Hồng Trì mỉm cười gật đầu, đối với Đoạn Văn Vũ chúc mừng: “Thực sự là tin tốt, một tháng trước, em trai đại tướng quân Đoạn Văn Xương, trên đường truy kích dị thú mạnh mẽ thăng cấp, mười ngày trước đã trở thành chiến sĩ cấp 8, được quân bộ, hội nguyên lão cùng hoàng thất đồng ý bổ nhiệm làm đại nguyên soái, ít ngày nữa sẽ tới đóng ở Y Duy Tát.”
Khuôn mặt tươi cười của Đoạn Văn Vũ bị kiềm hãm, rất nhanh lại khôi phục bình thường, hơn nữa vui sướиɠ tiếp nhận chúc mừng của Úc Hồng Trì cùng các nhân viên khác của quân bộ.
“Ha ha, đây đúng là tin tức tốt. Chiến sĩ cấp 8, cả Cáp Ngói tinh hệ cũng chỉ có hơn hai mươi người, tương lai nếu có thể tiến thêm một bước. . . .”
Quỳnh ngầm vỗ tay trượng phu, chỉ mỉm cười không nói gì. Nàng rất hiểu tâm tư của hắn, trượng phu Đoạn Văn Vũ thập phần hiếu thắng, không thể trở thành chiến sĩ thiên tiên, chỉ có thể dừng lại ở cấp 7 là tiếc nuối lớn nhất của hắn, hiện tại đệ đệ là chiến sĩ thiên tiên thành công thăng cấp lên cấp 8, căn bản là đâm vào chỗ đau lớn nhất của hắn.
Tất Duy Tư cảnh giác đứng lên, cung kính hỏi: “Xin hỏi đại điện hạ, Y Duy Tát tinh cầu đã có Mông Kiến Đồng đại nguyên soái, không biết hai vị Nguyên soái, phải an bài như thế nào?”
Chỉ có bảo vệ tứ đại hành tinh gần thủ đô tinh nhất, mới cần hai nguyên soái đóng giữ, một chiến sĩ cấp 9 của hội nguyên lão tuần tra. Nếu Đoạn gia tam lão gia Đoạn Văn Xương tới Y Duy Tát, như vậy Mông Kiến Đồng đại nguyên soái chỉ có thể chuyển đi, mà căn cứ vào nguyên tắc thoái thác, đại tướng quân của Đoạn gia Đoạn Văn Vũ, cũng phải rời khỏi Y Duy Tát. Điều này đối với Đoạn gia chi thứ hai mà nói, chưa chắc đã là tin tốt.
“Này. . . .” Úc Hồng Trì dừng lại, tựa hồ cũng không để ý Tất Duy Tư thất lễ, chỉ mỉm cười trả lời: “Kỳ thật vẫn nên chờ Đoạn đại nguyên soái đến đây đã, để ông ấy tự mình nói sẽ tốt hơn.”
“Em của ta, khi nào thì tới?” Đoạn Văn Vũ hai mắt sáng quắc, thoạt nhìn giống như thật sự vì đệ đệ mà cao hứng.
Tất Duy Tư yên tâm khom người đứng thẳng, một bộ dáng lắng nghe.
Úc Hồng Trì nhìn Đoạn Nhã Thanh ngồi đầy lễ độ, gật gật đầu: “Có lẽ là tới tiệc đính hôn của chất nữ, sẽ đi tới đây.”
Đoạn Sở an vị bên người Đoạn Nhã Thanh, nhìn Đoạn Nhã Thanh toát ra vẻ mừng như điên, nhanh chóng hạ mắt, cảm thấy trào phúng. Quân vương của đế quốc, rõ ràng là không muốn để Y Duy Tát trở thành một loại đất phong. Xem ra, hắn cần phải chuẩn bị sẵn sàng đi tới thủ đô tinh cầu, chỉ cần trong hoàng cung có vị kia lòng dạ giống đại hoàng tử, phụ tử Đoạn Văn Vũ cùng nhau trở về thủ đô tinh cầu, gần như là chắc chắn.
“Ông nội, nãi nãi, ba ba. . . . .” Một tiếng nói trong trẻo đầy nghi hoặc đột nhiên vang lên, Đoạn Sở theo tiếng nhìn lại, là thiếu niên cùng Đoạn Chí Tu có ít nhất sáu phần tương tự, đang nghiêng đầu đứng ở đại môn.
Đoạn Á Ngạn? Thân thể theo bản năng nhớ lại người vừa tới, Đoạn Sở vẫn là lần đầu tiên cùng vị đệ đệ cùng cha khác mẹ này gặp mặt. Không chỉ bởi vì hắn cả ngày ở trong phòng, mà còn vì Đoạn Á Ngạn đã bắt đầu huấn luyện của chiến sĩ.
“Vị này chính là ấu tử của Đoạn tướng quân sao?” Úc Hồng Trì dùng ánh mắt thưởng thức nhìn, “Cư nhiên nhỏ như vậy đã thức tỉnh rồi sao? Quả nhiên là thiên phú hơn người!”
Nói xong, Úc Hồng Trì không dấu vết liếc nhìn Đoạn Sở, thấy hắn không chút nhúc nhích ngồi đó, tâm dâng lên một cỗ cảm giác khác thường.
“Ha ha, hắn còn quá nhỏ, Đại điện hạ ngài quá khen!” Đoạn Văn Vũ nhìn thấy tôn tử thương yêu nhất, hậm hực vừa rồi trở thành hư không, thần tình từ ái vẫy tay, để cho hắn ngồi bên người Quỳnh.
Đoạn gia đời thứ tư, chỉ có Đoạn Á Ngạn là thức tỉnh sớm nhất, so với các chiến sĩ cấp 9 khác chỉ kém một năm, là toàn bộ hy vọng của Đoạn gia chi thứ hai.
Thị vệ trưởng đội thân vệ Tằng Lãng của Úc Hồng Trì thấy thế, tựa hồ đối với Đoạn Á Ngạn cũng thực cảm thấy hứng thú hỏi: “Chiến sĩ thiên tiên nhỏ như vậy thật sự khó có được, không biết đã tìm được người khế ước thích hợp chưa? Dự định tìm nữ khế ước hay nam khế ước?”
Đoạn Văn Vũ lắc lắc đầu: “Điều này cần xem vận khí.”
Tằng Lãng “Nga” một tiếng, cười tủm tỉm đối với Úc Hồng Trì đề nghị: “Đại điện hạ ngài không biết, vương hậu vì người khế ước của cửu điện hạ mà rất sốt ruột, còn nói để cho cửu điện hạ ở Y Duy Tát tìm thử một chút. Tinh thần lực xứng đôi đúng là cần có vận khí, điện hạ Thanh Hàn của chúng ta tuy mới mười ba tuổi, cũng đã thức tỉnh rồi, hiện tại lưu ý, về sau cũng dễ dàng?”
“Lắm miệng!” Úc Hồng Trì trách cứ đội trưởng hộ vệ, trong mắt lại không có nửa điểm không hờn giận, hiển nhiên là thập phần sủng ái nữ nhi, cảm thấy đề nghị của Tằng Lãng không tồi.
“Điện hạ Thanh Hàn?” Bối Tĩnh Lan kinh ngạc lên tiếng, Úc Thanh Hàn là trưởng nữ của Đại điện hạ Úc Hồng Trì, cư nhiên cũng thức tỉnh!
“Điện hạ Thanh Hàn mới thật sự là thiên phú hơn người, mới mười ba tuổi đã thức tỉnh, tương lai không biết chiến sĩ vĩ đại như thế nào mới có thể xứng đôi?” Bối Tĩnh Lan cười thập phần tao nhã, miệng lại không ngừng khen ngợi.
Đoạn gia bọn họ có một chiến sĩ cấp 9, một cấp 8, Đoạn Á Ngạn lại có thiên phú hơn người, ở đây khó ai có thể sánh được. Theo nàng thấy, cho dù là lấy công chúa hoàng thất cũng đủ tư cách. Hơn nữa nếu người khế ước là công chúa hoàng thất hoặc gia tộc cao quý, nghiệp đoàn người khế ước cũng không thể làm gì, vấn đề của Đoạn Sở tự nhiên sẽ không tồn tại. Nghĩ vậy, nàng không khỏi cười càng vui vẻ.
“Khụ!” Đoạn Văn Vũ tin tức linh thông hơn, nhìn Úc Hồng Trì đã muốn giận tái mặt, vội vàng đánh gảy lời nói của Bối Tĩnh Lan: “Nói bậy bạ gì đó, điện hạ Thanh Hàn là nữ chiến sĩ thiên tiên!”
Bối Tĩnh Lan tựa như bị người chặn cổ họng, sắc mặt tím ngắt, Đoạn Sở cũng kinh ngạc mở mắt ra, hắn rốt cục ý thức được nghiệp đoàn người khế ước đến tột cùng có vấn đề gì.
Tháng Mười 23, 2015
16