Chương 5

Trong phòng lại chìm vào im lặng.

Vương Lâm mở máy tính, nhíu mày lại, có vẻ như đang xử lý chuyện quan trọng.

Giang Hải Triều nhàm chán mà kéo điện thoại di động, trong con ngươi nhẹ nhàng phản chiếu ánh sáng lấp lánh.

“Vậy, hai người cứ làm việc đi.” Trợ lý nhỏ cũng mở laptop, chuẩn bị tổng hợp lịch trình gần đây của Giang Hải Triều— Tuy là, rõ ràng Giang Hải Triều không còn hoạt động gì để tham gia nữa.

Trong hộp thư xuất hiện một email đặc biệt, trợ lý nhỏ nghi ngờ ngẩng đầu, nhìn về Vương Lâm.

Vương Lâm: “Tôi đã tổng hợp danh sách mối quan hệ có thể giúp ích, cậu phụ trách liên hệ bọn họ đi.”

“À, vâng.” Trợ lý nhìn danh sách người liên lạc thật dài, hỏi: “Những người này là ai thế?”

Vương Lâm liếc cậu ấy một cái, hàm ý nói: “Đừng hỏi.”

Trợ lý nhỏ gật đầu, thận trọng xem những người trong danh sách một lượt.

Những người này, chắc hẳn có thể giúp được ông chủ.

Trợ lý nhỏ nghĩ, nếu đã như vậy, thì một cây làm chẳng nên non ba cây chụm lại nên hòn núi cao.

Cậu ấy siết chặt nắm tay, bất chợt nảy ra ý tưởng.

Tối hôm đó, một nhóm chat [Giao lưu hữu nghị] đã lặng lẽ được thành lập.

Trợ lý nhỏ lễ phép gửi lời chào đến nhóm, sau đó cậu ấy nghĩ, vào thời điểm quan trọng này, bán thảm một chút là điều cần thiết.

[Chào các vị lão đại! Tôi là trợ lý của Giang Hải Triều.

Gần đây ông chủ gặp phải một số chuyện không vui, tâm trạng rất tồi tệ, đã vài ngày không ăn uống gì cả.

Hy vọng mọi người có thể giúp đỡ anh ấy, cảm ơn nhiều!]

Trong khi đó người mà trợ lý nhỏ miêu tả là vài ngày không ăn uống, đang thong thả cất điện thoại, đội mũ lưỡi trai: “Đi, ăn lẩu thôi.”

Trợ lý nhỏ chột dạ mà mím môi, im lặng đi sắp xếp xe.

Một tiếng đồng hồ trôi qua, dầu cay sôi sùng sục, trong nhóm vẫn im phăng phắc.

Vương Lâm nhúng miếng thịt bò xong, khi vừa đặt vào trong bát Giang Hải Triều, vừa hỏi trợ lý nhỏ: “Người mà bảo cậu liên hệ có phản hồi gì không?”

Trợ lý nhỏ lắc đầu: “Trong nhóm chưa thấy ai nói gì cả.”

Vương Lâm: “Trong nhóm?”

“Ờm.” Trợ lý nhỏ hít hít mũi: “Bọn họ đều rất đáng sợ.”

Trong nhóm rõ ràng không ai nói gì cả, nhưng không hiểu sao, trợ lý nhỏ cảm thấy các vị lão đại trong danh sách đều tràn ngập sát khí.

Vương Lâm nhất thời không nói nên lời, nhìn chằm chằm cậu ấy, nói: “Cậu có biết, những người đó là ai không?”

“Ai thế?”

Vương Lâm nghiến răng: “Con mẹ nó đấy là những bạn trai cũ của Giang Hải Triều!”

Vương Lâm đã đồng hành với Giang Hải Triều trên con đường theo đuổi ước mơ diễn xuất trong giới giải trí từ nhiều năm nay, ít nhiều gì cũng bị ảnh hưởng những thói quen xấu của Giang Hải Triều.

Đó là, thả lưới nhiều nơi, nuôi nhiều cá, có lướt bay trên những cơn sóng cũng không sợ bị lật thuyền.

Sau cuộc điện thoại của Tùy Vận Thành, Vương Lâm đã nảy sinh ý định không được đạo đức lắm.

Xét về mối quan hệ, nhìn toàn bộ trong giới giải trí, ai có thể mạnh bằng nhóm bạn trai cũ của Giang Hải Triều?

Từ giới giải trí đến giới nghệ thuật, thậm chí cả giới học thuật, thực sự là đủ mọi lĩnh vực, vô số kể.

Với thái độ có thể tóm được người nào thì cứ tóm lấy, Vương Lâm rất vô đạo đức khi mà tập hợp tất cả bạn trai cũ của Giang Hải Triều.

Không ngờ, thả lưới không thành, còn trực tiếp lật thuyền trên sông luôn.

Vương Lâm ôm trán có hơi đau nhức: “Nhóm giao lưu hữu nghị à? Tốt, rất tốt.”

“Sao cậu không kêu họ ra mắt thành một nhóm luôn đi!” Vương Lâm đập bàn đứng bật dậy, dao động đến nỗi làm cái chén trong tay Giang Hải Triều đổ lênh láng.

Trong chén Giang Hải Triều toàn dầu ớt, bây giờ đổ cả lên tay anh.

“Xin, xin lỗi.” Trợ lý cúi đầu, mắt đỏ hoe.

“Con mẹ nó cậu!” Vương Lâm chỉ tay vào mũi trợ lý, đang trên bờ vực của cơn thịnh nộ.

Giang Hải Triều theo thói quen xua tay định làm hòa, nhưng khi Vương Lâm hét lên, anh cũng hoảng sợ.

Sau đó, Giang Hải Triều lại tự đi tìm chỗ chết, theo bản năng mà dùng tay chùi mắt...

Trong phòng bao lập tức vang lên tiếng rên đau đớn.

“Shh!” Giang Hải Triều nhắm chặt mắt, đuôi mắt đã chảy ra nước mắt sinh lý, đỏ au một vùng.

“Ông chủ!”, “Giang Hải Triều!”

Vương Lâm vội vàng lấy khăn giấy lau mắt cho Giang Hải Triều, trợ lý nhỏ vội vàng gọi điện thoại cho tài xế: “Đi bệnh viện, mau đến đến bệnh viện!”

Giang Hải Triều nhịn đau, để ăn miếng thịt bò béo cuối cùng trong chén: “Xong rồi, tôi sắp mù rồi.”

Vương Lâm: “Mắt của cậu tôi đã mua bảo hiểm rồi, tiền bồi thường đủ để cậu về hưu dưỡng già.”

Giang Hải Triều: “Ồ.” Tôi phải cảm ơn chị.

Trợ lý nhỏ đỡ Giang Hải Triều đứng dậy: “Tài xế đã ở cửa rồi, chúng tôi đưa anh đi bệnh viện.”

Giang Hải Triều nhắm mắt lại, nước mắt vẫn không ngừng từng giọt từng giọt rơi xuống. Anh nhăn mặt đau đớn, dưới sự che chở của Vương Lâm và trợ lý, rời khỏi quán lẩu.