Chương 4

Giang Hải Triều tiếp tục xoay điện thoại, im lặng một lúc.

“Xin lỗi.” Vương Lâm cảm thấy hơi áy náy, dù sao cũng do cô không kịp bịt miệng các tay săn ảnh.

Cô theo Giang Hải Triều bôn ba trong giới giải trí nhiều năm như vậy, trong lòng hiểu rõ, lúc đầu Giang Hải Triều thực sự chỉ vì tiền mà bước chân vào ngành này, thế nhưng, ngoài tiền bạc, thì anh thực sự có đam mê công việc này.

Chiếc cúp ảnh đế, không phải chỉ nhờ khuôn mặt đẹp mà có được.

Trong chiếc cúp bằng vàng đó, đã có vô số ngày đêm mà Giang Hải Triều vất vả, cũng có mồ hôi và nước mắt của anh trong nhiều năm.

“Chà” Giang Hải Triều chống cằm, mỉm cười: “Không sao đâu.”

Vương Lâm khẽ cắn môi: “Tôi sẽ cố nghĩ ra cách khác.”

Giang Hải Triều ho khan, đột nhiên nghiêm túc lại, Vương Lâm cũng theo đó trở nên nghiêm nghị.

Sau một hồi, Giang Hải Triều từng tiếng một nói: “Tôi đói rồi.”

Anh nói: “Muốn ăn lẩu bò cay.”

Không có chuyện gì mà một bữa lẩu không thể giải quyết được.

Vương Lâm gật đầu: “Hôm nay tôi đặt vé máy bay về Vân Nam cho cậu.” Cô nghiêm mặt mà mở điện thoại, tra thông tin chuyến bay gần nhất.

Chết tiệt thật, mặc kệ không quan tâm nữa.

Đột nhiên, một cuộc điện thoại cắt ngang hành động của Vương Lâm.

Nhìn số điện thoại quen thuộc, Vương Lâm hơi nhíu mày.

Tùy Vận Thành, diễn viên nam trẻ tuổi mới nổi trong làng giải trí, nhờ vào một bộ phim hình sự gần đây, mà đoạt giải nam diễn viên chính xuất sắc.

Cũng từng là bạn trai của Giang Hải Triều... Một trong số đó.

“Tùy Vận Thành?” Trong đầu Giang Hải Triều tìm kiếm một vòng, trước mắt hiện lên gương mặt tuấn mỹ.

Giang Hải Triều ngả người ra sau, ra hiệu cho Vương Lâm không nhận cuộc gọi.

Phải biết, lúc trước khi anh với Tùy Vận Thành chia tay, đã ầm ĩ đến long trời lở đất.

Mặc dù chính Tùy Vận Thành là người đơn phương làm ầm ĩ đến long trời lở đất.

Nếu là trước kia, Vương Lâm cũng sẽ nghe theo anh, nhưng bây giờ Giang Hải Triều đang hãm sâu trong bùn lầy, Vương Lâm cũng không muốn vào thời điểm này lại đắc tội với hoàng tử trong giới giải trí.

Sau lưng Tùy Vận Thành là tập đoàn điện ảnh hàng đầu Tầm Phong, anh ta cũng là đại thiếu gia nói một là một của tập đoàn Tầm Phong.

Đối mặt với nhân vật lớn khó chọc vào như vậy, Vương Lâm vẫn nhíu mày mà nhận cuộc gọi.

“Xin chào, đây là…” Vương Lâm còn chưa kịp nói xong lời khách sáo, người ở đầu bên kia điện thoại đã đi thẳng vào vấn đề.

“Giang Hải Triều đâu?” Giọng điệu đối phương hơi lạnh lùng, không biết còn tưởng tới để trả thù: “Tôi có chuyện cần tìm anh ta.”

Giang Hải Triều rúc người vào trong ghế sofa, im lặng lắc đầu.

Chuyện bạn trai cũ này, Giang Hải Triều từ trước đến nay có thể tránh thì sẽ tránh.

Dù sao lúc trước mỗi một lần chia tay, đều luôn ầm ĩ không vui.

Thật ra Giang Hải Triều muốn dễ hợp dễ tan, nhưng đối phương lại không chịu buông tay.

Dây dưa đến cuối cùng, Giang Hải Triều không còn cách nào khác mà đành phải sử dụng tuyệt chiêu cuối cùng, một câu “Tôi chán rồi”, phối hợp với một khuôn mặt lạnh lùng và vô tình của người đàn ông, xử lý gọn gàng lưu loát.

Giang Hải Triều không bao giờ quay đầu lại, cũng không để lại chút hy vọng nào cho việc quay lại.

Giọng Tùy Vận Thành lạnh lẽo vang lên từ trong loa điện thoại: “Giang Hải Triều.” Đối phương nhất quyết không buông tha: “Nghe điện thoại đi.”

Aizz... Giang Hải Triều đành miễn cưỡng mà nghe điện thoại, nhưng lại không nói gì, chỉ trầm giọng đáp lại.

“Anh được lắm.” Tùy Vận Thành cười lạnh một tiếng: “Chia tay với tôi chưa đầy một tuần, đã quấn lấy Hạng Tư Minh rồi—”

Đào móc chuyện cũ, là điều khiến Giang Hải Triều nhức đầu nhất. Giang Hải Triều rũ mắt xuống, trầm giọng nói: “Trong mắt cậu, tôi là loại người như vậy, có đúng không.”

Giang Hải Triều tự chế giễu cười: “Đúng thế, họ nói đều đúng cả, tôi chỉ là một ‘Tên đàn ông cặn bã’ thôi” Anh liếʍ môi, cười nói: “Bây giờ tôi đã bị báo ứng rồi, cậu hài lòng chưa, Tùy Vận Thành?”

Chưa kịp đợi Tùy Vận Thành lên tiếng, Giang Hải Triều thở dài: “Thôi được rồi, tôi muốn yên tĩnh.”

Tùy Vận Thành im lặng một lúc, đột nhiên thở dài: “Tôi, mẹ nó tôi không phải có ý đó.”

“Sao cũng được.” Giang Hải Triều không quan tâm, dù sao bây giờ anh đã lưu lạc đến tình trạng như bây giờ, cũng chẳng còn gì để mất nữa.

Giang Hải Triều: “Để tôi yên đi, có được không?”

Một lúc sau, Tùy Vận Thành gượng gạo mà nói, dường như muốn an ủi Giang Hải Triều vài câu.

“Cục cưng, thực ra tôi…”

Mặt Giang Hải Triều không chút thay đổi mà bấm tắt điện thoại.

Điện thoại bị cúp, trong phòng yên tĩnh giây lát.

“Ờ thì” Trợ lý nhỏ cố gắng phá vỡ không khí có chút xấu hổ: “Không ngờ Tùy Vận Thành còn có như vậy, có chút cứng rắn, mà với người kiên cường như vậy lại có một mặt dịu dàng, haha.”

Trong bộ phim hình sự đó, hình tượng lưu manh xấu xa mà Tùy Vận Thành thể hiện đã để lại ấn tượng sâu sắc trong lòng khán giả.

Với tính tình thực sự của Tùy Vận Thành cũng không tốt hơn là mấy, nổi tiếng là khó trêu chọc trong giới giải trí.

Nếu không phải tận tai nghe thấy, trợ lý nhỏ khó có thể tin người vừa ăn nói khép nép, đó lại là Tùy Vận Thành nổi tiếng trong giới giải trí.