Chương 17

“Anh Tùy, tôi nghĩ Giang Hải Triều quyết định thế nào là việc của anh ta, anh không có tư cách khoa tay múa chân ở đây.”

Tùy Vận Thành lạnh lùng liếc nhìn đống hợp đồng, cười lạnh một tiếng: “Vậy Hứa đạo anh có từng nghĩ đến không, nếu thực sự nhận được tài nguyên lớn như vậy, bây giờ Giang Hải Triều bị trên mạng bôi đen, con đường sau này của anh ta nên đi như thế nào?”

Mặc dù Hứa Mặc Bạch là lão đại trong giới điện ảnh, nhưng anh ta chìm đắm trong ánh sáng của nghệ thuật, đối với chiều hướng dư luận trong giới giải trí, hay hoạt động của vốn thì biết rất ít.

Mà Tùy Vận Thành đã lăn lộn trong giới giải trí nhiều năm, tất nhiên hiểu rõ điều gì là phản tác dụng, lúc này Giang Hải Triều cần nhất không phải, đó là tài nguyên tốt được dồi dào kéo đến, mà là ẩn mình.

Thậm chí là phải chịu đựng sự sỉ nhục.

“Trong tay tôi có dự án phim sắp quay, anh vào tổ trước đi.” Lúc đối mặt với Giang Hải Triều, Tùy Vận Thành vẫn chậm rãi nói chuyện, tạm thời đè nén tính tình.

Tùy Vận Thành trầm giọng: “Đợi phim phát sóng—”

“Sau khi bộ phim được phát sóng, liệu ký ức trên mạng cũng biến mất à?” Hạng Tư Minh khoanh tay lại, thản nhiên lên tiếng: “Không, lúc đó sẽ có nhiều tiếng nói chỉ trích anh ta hơn, thậm chí, ngay cả mọi công sức anh ta bỏ ra cho diễn xuất cũng sẽ trở thành con số không.”

Hạng Tư Minh bình tĩnh mà phân tích: “Hơn nữa, làm sao anh chắc chắn phim nhất định sẽ thuận lợi ra mắt?”

“Đ.m.” Tùy Vận Thành siết chặt nắm đấm: “Con mẹ nó cậu thì hiểu cái gì, câm miệng lại ngay cho ông.”

Thấy hai người lại sắp cãi nhau, Giang Hải Triều kịp thời cắt ngang cuộc trò chuyện của họ.

“Thôi được rồi, trong lòng tôi biết phải làm thế nào.” Giang Hải Triều đứng dậy, cuối cùng cũng chịu đứng vào trung tâm ánh mắt của mọi người.

Dáng người của anh cao ráo nhưng lại hơi gầy, lúc mặc quần áo thoải mái thì nhìn không ra, nhưng khi anh mặc vào áo sơ mi trắng như tuyết lại có diềm nếp tuyệt đẹp, toàn thân lại toát lên khí chất gợi cảm và trong trẻo.

Giống như một chú bướm đang đùa giỡn trong bụi hoa, dễ dàng kí©h thí©ɧ bản năng săn mồi trong con người, làm cho người ta nhịn không được muốn bắt giữ, giam cầm nó.

Giang Hải Triều ngẩng đầu lên, mái tóc đung đưa, đôi mắt xinh đẹp dưới ánh sáng càng làm rung động lòng người.

Đuôi mắt còn lưu lại chút đỏ của anh đã phai, so với vẻ điềm đạm đáng yêu, thì trong mắt anh lại càng nhiều hơn là sự trong trẻo và lãnh đạm.

Giang Hải Triều: “Tôi biết, đi đến ngày hôm nay là do tôi đáng đời” Anh nhìn quanh mọi người, tự giễu cười: “Thời thế luôn thay đổi*, giờ đến phiên tôi rồi. Cho nên, dù có bao nhiêu bão táp đang đợi tôi ở phía trước, tôi cũng có thể chịu đựng được.”

(*Gốc là Phong thủy luân chuyển [风水轮流转]: ý muốn nói không có chuyện gì là mãi mãi cả, sẽ có lúc nó phải thay đổi.)

“Nhưng còn các cậu” Giang Hải Triều hạ mắt, ánh mắt dừng trên mặt Hứa Mặc Bạch: “Còn hận tôi sao.”

***

Ngoài cửa, vẻ mặt của Vương Lâm và trợ lý rất nghiêm túc như đang chờ bên ngoài phòng sinh.

“Chị Vương, hình như tôi nghe thấy có tiếng cãi nhau.”

Vương Lâm: “Không thể nào đâu.”

Trợ lý nhỏ lau mồ hôi, cũng phải, dù sao đều là nhân vật có tiếng trong giới giải trí, cho dù có hận nhau như thế nào, cũng không thể đánh nhau ở chốn đông người.

Vương Lâm: “Phòng bao của Thủy Nguyệt Loan có cách âm tốt nhất, cho dù bên trong đánh lộn, cậu cũng không nghe thấy được.”

“...”

“Mọi chuyện thế nào rồi?” Thấy Giang Hải Triều vẫn còn nguyên vẹn đi ra, Vương Lâm vừa đưa mũ lưỡi trai và khẩu trang, vừa lo lắng nhìn sắc mặt Giang Hải Triều.

Tuy nhiên, Giang Hải Triều không bao giờ thay đổi vẻ mặt ngay cả khi núi Thái Sơn có sụp đổ ở trước mặt, rất ít ai có thể đọc được điều gì trong đôi mắt vừa thật vừa giả đó của anh.

“Nè.” Giang Hải Triều đưa Vương Lâm mấy tờ tài liệu: “Tôi đã lựa rồi, tất cả đều ở đây.”

Vương Lâm: “Không, tôi hỏi anh đấy.” Cô có cảm giác tội lỗi vì đã bán con trai mình đi: “Cậu, định quay lại với ai?”

“Hử?” Giang Hải Triều dường như mới nhớ ra, có vẻ, mấy tên kia không hề đề cập tới chuyện đó.

Giang Hải Triều sờ thắt lưng thật may mắn vẫn còn nguyên vẹn, cười: “Đi thôi, đi ăn lẩu.”

Có thể trốn được một lúc thì một lúc vậy.

Bỗng, Vương Lâm nhìn tài liệu mà kêu lên: “Cậu định xuống nông thôn à?”

Trợ lý cũng sững sờ, Giảng Hải Triều, mười ngón Giang Hải Triều không dính nước mùa xuân*, giờ định xuống nông thôn à?

(*Mười ngón tay không dính nước mùa xuân 十指不沾阳春水的: Nước mùa xuân là nước tháng Ba, thời tiết vẫn khá lạnh và nước mát. Mười ngón tay không dính nước mùa xuân cho biết người đó không mó vào nước xuân tháng Ba bao giờ, ý nói những người không bao giờ làm việc nhà.)

Xuống nông thôn làm gì? Xuống nuôi heo sao?

“Đúng thế.” Giang Hải Triều lướt điện thoại, tìm quán lẩu có điểm đánh giá cao nhất gần đây.

Thay vì lảng vảng trong mắt công chúng, thì bây giờ Giang Hải Triều nên biến mất một thời gian.

Nhưng, trong giới giải trí vốn là nơi tàn khốc nhất, biến mất quá kỹ sẽ bị mọi người lãng quên.