Chương 16

“A Hải, mấy người này do chúng tôi đã cân nhắc kỹ rồi mới mời, cậu yên tâm, đều là những người dễ nói chuyện lại quan tâm để cậu, tình cảnh chắc chắn sẽ không quá khó xử đâu.”

Con mẹ nó có thần thánh nào mà dễ nói chuyện cơ chứ.

Giang Hải Triều ngưng một lúc, rồi hỏi: “Tôi còn một câu hỏi nữa.”

“Hoắc tổng không phải do tôi thêm vào nhóm đâu tôi thề đấy!” Trợ lý nhỏ giơ tay lên thề, cậu ấy thật sự không biết Hoắc Diễm xuất hiện từ lúc nào.

Vương Lâm che miệng ho khan, vỗ vai trợ lý nhỏ: “Không sao không sao đâu, lỡ tay là chuyện thường thôi.”

Trợ lý nhỏ xua tay: “Thật sự không phải! Hơn nữa số người trong nhóm là tôi đã ghi chép cẩn thận ngay từ đầu rồi, không thừa không thiếu—”

“Khụ!” Vương Lâm đẩy Giang Hải Triều: “Được rồi được rồi, đừng để ý đến những chuyện nhỏ nhặt này nữa.”

Cô có thể nói là do cô vô tình, vì vậy mà đưa ID Wechat của Hoắc Diễm cho Thái Minh Minh à?

Đó không phải là chân thành mà nhảy xuống vũng lầy của Giang Hải Triều sao?

May là... Vương Lâm thở dài, người sang trọng như Hoắc Diễm thì luôn bận công việc, có lẽ đó chỉ là một trong nhiều tài khoản công việc của hắn.

“A Hải, bây giờ quan trọng nhất là ở đây—” Vương Lâm chỉ cửa: “Đi thôi.”

Đi thôi, vào mà bắt cá nhiều tay nào, cậu có thể mà!

Sau khi Giang Hải Triều mở cửa và nhìn thấy mọi người trong phòng bao, chỉ muốn đóng gói Vương Lâm và Thái Minh Minh lại mà đưa đi.

Hay thật, đây là nhóm anh trai “Dễ nói chuyện, lại quan tâm cậu” mà Vương Lâm đã nói à?

Tùy Vận Thành— Người anh trai kiêu ngạo nổi tiếng trong giới giải trí.

Hứa Mặc Bạch— Như một tảng băng trôi.

Còn thiếu niên mặc áo trắng ngồi ở góc kia nhưng không nói lời nào, là Hạng Tư Minh, có lẽ là người mà Giang Hải Triều có thể chấp nhận nhất.

Dù sao tên đó chỉ có chút khẩu thị tâm phi thôi, còn trẻ nên dễ bị lừa thôi.

Giang Hải Triều sửa lại áo sơ mi, tầm mắt nhìn từng người đang ngồi quanh trên bàn.

Ở trước mắt bao người— Hay nói chính xác hơn, là trong ánh mắt như sói như hổ, đến mà ngồi xuống ở bên cạnh Hạng Tư Minh.

Hạng Tư Minh vốn là người có khuôn mặt lạnh lùng lại không lên tiếng, mặt không biến sắc mà nhướng mày.

“Thằng nhóc, cậu tới đây làm gì?” Tùy Vận Thành đã ghét Hạng Tư Minh từ lâu.

Chỉ là một đứa sinh viên còn chưa tốt nghiệp, ngoài ngoại hình trong giống người ra, thì hoàn toàn vô dụng.

Đây là niềm vui mới của Giang Hải Triều sau khi chia tay anh ta à?

Một thằng nhóc vô tích sự?

Tùy Vận Thành xoay cổ tay, bẻ khớp ngón tay trêu răng rắc: “Biết điều, thì bây giờ cút ngay.”

“Nếu tôi nói không đấy?” Hạng Tư Minh bình tĩnh đối diện với ánh mắt đầy công kích của Tùy Vận Thành.

Không khí trong nháy mắt trở nên căng thẳng.

“Thôi được rồi, mọi người cứ từ từ cãi nhau.” Giang Hải Triều bất lực mà thở dài, chống cằm, lật cuốn menu ra.

Chậc, toàn mấy món không mặn cũng không nhạt, Giang Hải Triều thích ăn cay, nhàm chán mà lật đi lật lại mãi cũng không tìm được món hợp khẩu vị của anh.

“Cãi xong chưa?“ Nếu đã cãi xong rồi, thì anh sẽ đi ăn lẩu.

Hứa Mặc Bạch: “Tôi muốn nói chuyện riêng với anh.”

Giang Hải Triều khịt mũi cười: “Nói chuyện gì?” Anh gạt menu sang một bên, đôi mắt hơi hạ xuống mà chớp mắt: “Không phải chỉ có chút chuyện đó thôi sao, tôi nói rồi, ai giúp được tôi, thì tôi sẽ theo người đó.”

“Chỉ đơn giản như thế thôi.” Giang Hải Triều vô tư nhún vai.

Đúng là không còn chút tiết tháo nào.

Hứa Mặc Bạch nhíu mày: “Tôi không phải có ý này.” Anh ta không muốn thấy Giang Hải Triều tự hạ thấp mình xuống còn không đáng một đồng.

“Quên đi” Hứa Mặc Bạch lấy ra một bản hợp đồng: “Đây là tài nguyên mà tôi có thể cho anh.”

Dù là trước đây, hay bây giờ, mỗi lần đối mặt với Giang Hải Triều, thì lý trí, lòng tự trọng, thậm chí là cả giới hạn của Hứa Mặc Bạch đều luôn rút lui hết lần này tới lần khác.

Trước khi gặp Giang Hải Triều, anh ta chưa bao giờ nghĩ mình sẽ thua bởi tình yêu.

Hứa Mặc Bạch cũng không ngờ đến, sẽ có một ngày tự nguyện hiến dâng tất cả — Cho dù, đối phương hoàn toàn không trân trọng.

“Cảm ơn Hứa đạo.” Giang Hải Triều mỉm cười, nhận lấy hợp đồng từ trong tay anh ta.

Giang Hải Triều lật qua lật lại bản hợp đồng, nhìn thấy những tài nguyên đang ở trên bàn giống như được làm từ thiện mà đưa ra, bật cười: “Ân tình này, tôi nên báo đáp cậu thế nào đây?”

“Hay lấy thân báo đáp thì sao?” Anh nửa đùa nửa thật, đôi mắt xinh đẹp sáng lấp lánh.

“Giang Hải Triều, anh biết tôi không muốn…”

“Đủ rồi.” Tùy Vận Thành đập bàn đứng dậy: “Hứa Mặc Bạch, con mẹ nó anh đừng có mà bắt nạt anh ta.”

Bắt nạt anh? Hứa Mặc Bạch lạnh lùng cười, hồi đó Giang Hải Triều coi trọng cái gì ở thằng ngốc này?

Mặt cũng chỉ tạm đẹp, cả ngày cầm hai trăm tám mươi vạn mà tỏ ra kiêu ngạo, quả nhiên là đại thiếu gia được quen chiều chuộng.

Đây là người mà Giang Hải Triều tìm được sau khi chia tay anh ta à?

Một kẻ nhị thế tổ* mang vẻ hào nhoáng bên ngoài

(*Nguyên văn “二世祖”: là một thành ngữ phổ biến trong tiếng Quảng Đông. Thành ngữ chỉ con cháu những gia đình giàu có, chỉ biết ăn chơi phung phí tiền bố mẹ mà không biết lo lắng cho sự nghiệp.)