Chương 7: Lục quang

Nữ chủ là người vạn nhân mê, bên cạnh vô số vệ tinh, hậu cung thường xuyên nổi lửa. Kẻ vì tranh sủng mà không từ thủ đoạn có rất nhiều, không tranh đua lại chỉ có ba.

Trần Sinh cùng Tiêu Sơ là hai trong số đó.

Chẳng qua Trần Sinh là lười tranh bởi hắn không thích nữ chủ.

Còn Tiêu Sơ tranh hay không tranh thì phải xem tâm tình.

Bất quá một năm ba trăm sáu mươi lăm ngày, những ngày Tiêu Sơ tâm tình không tốt có thể lên đến ba trăm sáu. Hậu viện nữ chủ không ít quái nhân, người Trần Sinh nhìn không thấu nhất chính là Tiêu Sơ.

Tiêu Sơ dường như rất thích nữ chủ lại dường như không thích nữ chủ. Hắn tính tình cổ quái, dựa vào tâm tình tốt xấu để xác định mức độ yêu thích đối với nữ chủ hôm nay là bao nhiêu.

Nữ chủ đối với hắn thái độ cũng kỳ quái, hai người tựa hồ có bí mật không muốn cho người biết.

Bởi vì trời sinh tính tình cẩn thận, Trần Sinh đời trước quan sát Tiêu Sơ thật lâu. Hắn có thể coi là kẻ ít gây chuyện, nhưng hắn là loại người không động thì thôi, đã động là một kích trí mạng. Trần Sinh cùng gắn đấu qua vài lần tự nhận bản thân thua rất khó coi, bởi vậy hắn phá lệ để bụng, đem Tiêu Sơ trở thành kẻ thứ hai phải đề phòng sau nữ chủ.

Mà trong mắt Trần Sinh từ trước đến nay nữ chủ chính là tai họa.

Hiện giờ sự tình phiền toái.

Tai họa tới cửa.

Nhưng đời trước Tiêu Sơ đâu muốn gϊếŧ hắn, chỉ quan sát hắn thật lâu, sau đó cười nhạo một tiếng rồi quay người rời đi. Lúc đi còn hảo tâm giúp Trần Sinh đóng cửa.

Trần Sinh đối hắn có ấn tượng ban đầu vô cùng tốt, không nghĩ tới hắn nhìn im im mà lại là cục xương phi thường khó gặm. Hắn cũng nghĩ không ra tại sao Quách Tề Hữu cùng Tiêu Sơ không theo kịch bản mà làm.

Cốt truyện đang dần dần đi theo hướng kỳ quái. Là vì hắn thay đổi khiến cốt truyện phát sinh biến hóa hay là vì nguyên nhân khác?

Hai người liếc nhau, Trần Sinh nhịn không được lui lại một bước.”

Tiêu Sơ chậm rì rì mà nói: “Ta muốn gϊếŧ ngươi, ngươi lui cũng vô dụng.”

Trần Sinh trấn định tâm thần, “Đây là chùa Thiên Sam.”

Tiêu Sơ nâng tay, không chút để ý mà nói: “Nhưng ngươi đang đứng bên ngoài, ta chỉ cần đem ngươi bắt đi, tới nơi khác gϊếŧ ngươi liền không thành vắn đề.”

Giọng nói vừa dứt, Trần Sinh chỉ cảm thấy thân thể nhẹ hẫng, tiếp theo liền xuất hiện tại nơi cách chùa Thiên Sam năm dặm.

“Hiện tại ngươi còn muốn nói gì không?” Tiêu Sơ lôi kéo Trần Sinh, ngạo mạn nói: “Người trong lòng của thủ tọa.”

Câu người trong lòng khiến Trần Sinh cảm thấy vô cùng ghê tởm.

Trần Sinh biết rõ còn cố hỏi: “Ngươi vì sao phải gϊếŧ ta?”

Tiêu Sơ cởi giày, đổ cát bên trong ra, thong thả nói: ”iết ngươi không cần lý do chỉ cần ta muốn. Ta thích thuận theo tâm tình mà hành sự, muốn liền phải làm, nhịn không được, cũng không muốn nhịn.”

“Hôm nay có rất nhiều người vì thủ tọa Tiểu Thánh Phong tới tìm ta gây phiền toái, ngươi cũng vậy ư? Ngươi muốn gϊếŧ ta chẳng lẽ vì ghen ghét thủ tọa ái mộ ta? Ngươi không sợ gϊếŧ ta rồi bị thủ tọa biết sao?”

“Nếu ta sợ đã không mang ngươi đi.”

Trần Sinh nghẹn lời, đành nói: “Kia, xin cứ tự nhiên.”

Một tiếng gầm vang lên, Quách Tề Hữu chỉ mặc nội y từ trên trời giáng xuống, mắt buồn ngủ mơ ơ màng màng, hùng hùng hổ hổ mà nói: “Cmn ngươi là tên chết tiệt, ta đây muốn gϊếŧ ngươi!”

Trần Sinh:”… …”

Quách Tề Hữu há mồm ngậm miệng đều là lời lẽ thô tục, một chút cũng không giống người Nam Quận.

Nam Quận là quê hương của văn thần, nhiều nhã khách. Ở đây để tìm ra một kẻ thô tục như Quách Tề Hữu đúng là không dễ. Hắn từ trước đến nay không đủ tao nhã, không được người Nam Quận hoan nghênh. Quách Tử nói hắn vài lần, thấy hắn không nghe cũng không có biện pháp, chỉ có thể hạn chế hắn ra ngoài.

Trần Sinh trăm triệu lần không nghĩ hắn sẽ ở thời khắc mấu chốt xuất hiện. Nhưng Quách Tề Hữu làm sao biết được hắn ở chỗ này?

Nhìn trên người Quách Tề Hữu ngoài nội y đều cái gì cũng không có, xem ra là tới rất vội vàng. Nếu Quách Tề Hữu đi theo từ lúc hắn ra cửa, sẽ không có bộ dáng mắt mông lung buồn ngủ, áo ngoài không thèm khoác hiện tại.

Hiển nhiên là đột nhiên bị người kêu tới.

Người nọ vì cái gì không– tìm cái người lợi hại hơn tới a!

Trần Sinh nghĩ vậy hận tới độ muốn khóc, trong lòng có cảm giác mua một tặng một ập tới.

( ý bạn Sinh là bạn Sơ gϊếŧ bạn ấy rồi còn được tặng thêm bạn Hữu chết cùng :)))

Quách Tề Hữu không biết suy nghĩ trong lòng Trần Sinh, thực ghét bỏ Trần Sinh mà xì một tiếng khinh miệt: “Quái nhân!” Hắn ghét bỏ Trần Sinh không biết phản kháng, nhưng dù phiền chán vẫn đứng chắn trước mặt Trần Sinh, nhìn về phía Tiêu Sơ, ngữ khí không tốt:

“Ngươi cái tiểu bạch kiểm này lại là từ đâu chui ra?”

“Phía đông.” Tiêu Sơ lại nói: “Hề nguyên quân không cần quan tâm ta từ đâu tới đây, ngươi chỉ cần biết mục đích chúng ta tới đây giống nhau. Chúng ta đều muốn nhìn Trần Sinh xui xẻo, đã vậy Hề nguyên quân cần gì phải cản ta?”

“Phi! Ta là tới tìm hắn gây phiền toái nhưng không hề nghĩ tới đả thương người, càng sẽ không gϊếŧ người! Nếu Trần Sinh là tu sĩ, ngươi đánh hắn một trận ta cũng không thèm để ý tới, nhưng hắn chỉ là phàm nhân, phàm nhân với tu sĩ chẳng khác con nít với người lớn. Ta dù có trở trẽn cũng khinh thường xuống tay với hắn!”

Lời hắn nói ra thực chính khí, đây là nguyên nhân mà Trần Sinh thích Quách Tề Hữu. Quách Tề Hữu tuy là miệng thối, nhưng tâm địa không xấu, mỗi lần Trần Sinh gặp truyện hắn đều chạy tới cứu, tuy rằng… Không có tác dụng gì mấy.

Mà Quách Tề Hữu nói không sai, hắn xác thực là tới mắng Trần Sinh, cũng nghĩ thật kỹ phải làm thế nào mắng Trần Sinh đến khóc.

Đời trước hắn cũng là như thế nhưng Trần Sinh khi đó cùng hiện tại bất đồng. Khi ấy không biết chuyện gì đang xảy ra nên Trần Sinh rất sợ Quách Tề Hữu.

Nhớ lại khi mới gặp Quách Tề Hữu, Trần Sinh đột nhiên bật cười, Tiêu Sơ mắt lạnh nhìn qua. Hắn ở phía sau Quách Tề Hữu bắt chước Tiêu Sơ, cũng chắp tay sau lưng đánh giá hắn.

“Ta thực không thích bộ dáng hiện tại của ngươi.” Tiêu Sơ ngữ khí bình thản, nhưng lời nói ra lại tràn đầy ác ý: “Hề nguyên quân sợ là có chút hiểu lầm, ta gϊếŧ một người cũng là gϊếŧ, gϊếŧ hai người cũng là gϊếŧ, ngươi xuất hiện đối với ta vô nghĩa.”

Mà Tiêu Sơ không phải đang mạnh miệng, hắn là quỷ tài, công pháp cao thâm, muốn gϊếŧ hắn hay Quách Tề Hữu đều vô cùng dễ dàng.

Trần Sinh nhưng không muốn chết, hắn vừa mới sống lại, không muốn phải chết thêm một lần nữa.

Nhưng phải làm thế nào thì Tiêu Sơ mới buông xuống ý niệm gϊếŧ hắn?

Trần Sinh trong lòng rõ ràng, xin tha vô dụng, uy hϊếp cũng vô dụng, Tiêu Sơ mềm cứng không ăn. Ngay cả khi Trần Sinh nói sẽ biến mất trước mặt nữ chủ thì Tiêu Sơ cũng sẽ không tha cho hắn.

Nếu giờ phút này hắn vì sống sót mà nói sẽ giúp Tiêu Sơ theo đuổi nữ chủ… Phỏng chừng sẽ chết càng nhanh.

Tình địch của hắn đó giờ đều rất ngạo khí. Giúp họ truy thê thì chẳng khác nào dẫm lên mặt họ.

Hiện giờ chỉ có thể lấy một ít chuyện Tiêu Sơ không rõ để hấp dẫn lực chú ý của hắn.

Nhưng chuyện gì Tiêu Sơ sẽ không biết?

Quỷ đạo khó tu, thế gian này kẻ tu quỷ đạo có mấy người. Tiêu Sơ có thể tu quỷ đạo đương nhiên đầu óc không tồi, hơn nữa hắn trời sinh tính tình lãnh đạm, đối cái gì cũng không hứng thú, muốn tìm được cái gì khiến hắn chú ý đúng là không dễ. Rốt cuộc chuyện gì mới có thể khiến kẻ tự cao tự đại như Tiêu Sơ cảm thấy hứng thú?

Trần Sinh mím môi, nghĩ tới nghĩ lui bỗng nhiên nghĩ tới một sự kiện cùng Tiêu Sơ có quan hệ.

Hắn do dự một chút nói: “Ta nhớ rõ ngươi không phải kẻ thích gϊếŧ chóc.”

Lúc này Trần Sinh cùng Tiêu Sơ còn chưa quen biết, nhưng lời này tựa như hắn cùng Tiêu Sơ rất quen thuộc.

Tiêu Sơ không nói gì, muốn xem Trần Sinh sẽ ra chiêu thức gì.

Trần Sinh thanh thanh giọng nói: “Xem ra là tu hành Vãng Sinh Đạo không thuận, ngươi hôm nay tâm tình táo bạo, hỏa khí không nhỏ.”

Vãng Sinh Đạo ba chữ này vừa thốt ra, phân lượng lời nói của hắn liền so với bình thường bất đồng.

Tiêu Sơ lộ ra biểu tình kinh ngạc, tuy rằng chỉ có ngắn ngủi một giây, nhưng biểu tình biên hóa của hắn vẫn bị Trần Sinh phát hiện.

“Vãng Sinh Đạo?”

Quách Tề Hữu nghi hoặc mà quay đầu: “Vãng Sinh Đạo là thứ gì?”

Ít người tu quỷ đạo, biết đến Vãng Sinh Đạo lại càng ít. Mà trừ bỏ Tiêu Sơ, hiện tại ai cũng không biết bức họa Vãng Sinh Đạo đang trong tay Tiêu Sơ.

Trần Sinh có thể biết đến Vãng Sinh Đạo là bởi sau này Tiêu Sơ nói cho nữ chủ, nữ chủ lại không dối gạt Trần Sinh chuyện gì, liền nói cho Trần Sinh biết. Nàng còn sợ Trần Sinh không biết cái gì là Vãng Sinh Đạo còn tận tâm giải thích cho hắn nghe một hồi, đem Tiêu Sơ bán đến sạch sẽ…

Nói tóm lại, Vãng Sinh Đạo cùng trọng sinh không khác biệt lắm, là một loại cấm thuật có thể đưa người chết trở về lúc trước khi chết. Nhưng cũng chỉ có thể đưa người chết trở về trước thời điểm tử vong một ngày chứ không giống như Trần Sinh trở về trước một khoảng thời gian. Hơn nữa Vãng Sinh Đạo là cấm thuật, kẻ thực thi sẽ phải trả một cái giá rất đắt. Cho đến giờ trừ người đã tạo ra Vãng Sinh Đạo không ai có thể thi triển thuật này.

Mà đạo nhân đã từng thi triển Vãng Sinh Đạo kia, bị thuật này phản phệ lâm vào ngủ say đến nay chưa tỉnh lại…

Trần Sinh không biết Tiêu Sơ từ đâu có được Vãng Sinh Đạo, chỉ biết lý do hắn tu luyện cùng người khác bất đồng. Hắn đối sinh tử cũng không quan tâm, tu luyện Vãng Sinh Đạo đơn thuần vì tò mò.

Đơn giản mà nói, Tiêu Sơ là cảm thấy ngày dài trôi qua quá mức nhàm chán, đạo pháp bình thường đối với hắn không chút khó khăn cho nên hắn thường tìm kiếm mấy loại cấm thuật cao cấp, cuối cùng lại đá phải tấm sắt Vãng Sinh Đạo.

Hắn không bị cấm thuật phản phệ, nhưng đã luyện hồi lâu vẫn không có thành công.

Trần Sinh biết Tiêu Sơ đối cái gì hứng thú cũng không lớn, duy chỉ đối Vãng Sinh Đạo có điểm để ý, liền lấy chuyện này ra đánh cuộc.

“Ngươi làm sao biết Vãng Sinh Đạo ở trong tay ta?”

Tiêu Sơ không chút hoang mang, thái độ đạm nhiên như không chút đẻ ý.

Nhưng hắn hỏi!

Hỏi liền đại biểu hắn không phải không thèm để ý!

Kế tiếp có thể từ trong tay Tiêu Sơ sống sót hay không hoàn toàn dựa vào Vãng Sinh Đạo!

Trần Sinh thở phào nhẹ nhõm một hơi, trên mặt không hiện cảm xúc. Nhìn nhìn Tiêu Sơ lại nhìn nhìn Quách Tề Hữu, đúng lý hợp tình mà sai sử Tiêu Sơ: “Đem hắn đánh ngất.”

Quách Tề Hữu: “???”

Tiêu Sơ không nói hai lời, giơ tay liền đem Quách Tề Hữu ném đi.

Quách Tề Hữu chỉ vào Trần Sinh, đem theo cảm giác mờ mịt đối với nhân sinh mà ngất đi.

Chờ Quách Tề Hữu ngã xuống Trần Sinh thong thả ung dung mà nói: “Ta họ Trần danh Sinh, tự Du Đài, nhân sĩ phía nam Vọng Kinh, nhà ở sườn núi Nam Hòe.”

“Ta biết.”

“Năm nay hai tám, chết vào cuối năm Trần Nguyên thứ sáu, khi chết ba mươi năm tuổi.”

“…”

“Khi ta chết vừa qua sinh nhật ngươi, hôm sinh nhật Trần Sinh tặng ngươi một cái đai buộc trán, ngươi ngại màu sắc già nua nói gì cũng không chịu mang.” Hắn nói đến đây liền dừng lại một chút, hỏi lại Tiêu Sơ: “Việc này ngươi biết không?”

“… …”

Hắn thấy Tiêu Sơ không nói, lại tiếp tục học tư thái của Tiêu Sơ bình tĩnh mà giới thiệu chính mình.

“Ta kêu Trần Sinh, là người đã chết sống lại. Năm Trần Nguyên thứ sáu ta chết dưới kiếm Nha Thành, sau khi chết nhờ Vãng Sinh Đạo mà về, là người bên gối của ngươi.”

—End–