Chương 6: Sát tâm

Ninh Huy mặt vô biểu tình, tay nâng chén vẫn không buông.

Quách Tề Hữu trừng to hai mắt nhìn hắn, hận không thể đâm ra vài cái lỗ trên người Trần Sinh.

Trần Sinh không dám động mà đứng ở trung tâm khách đường. Cảm giác ánh mắt từ bốn phương tám hướng đem hắn nướng chín. Hiện giờ trái cũng không đúng, phải cũng không đúng, làm thế nào cũng không đúng.

Thấy hắn khó xử, Vân Hàn hảo tâm điểm điểm trà cụ phát ra tiếng vang rất nhỏ, kéo lực chú ý của mọi người lại đây, giải vây cho Trần Sinh.

“Đây là lần đầu tiên ta tiếp khách ở khách đường, không ngờ chủ vị lại trống trải như vậy, không bằng Trần thí chủ tới ngồi đối diện ta có được không?”

Hắn vì Trần Sinh tìm cái bậc thang, làm Trần Sinh không cần lựa chọn bên tả bên hữu. Trần Sinh sao có thể không nhìn ra, hắn cảm kích mà cười cười, hướng Vân Hàn hành lễ.

Tăng nhân thực mau chuyển một cái bàn thấp đến lối đi nhỏ ở trung gian, làm hắn cùng Vân Hàn mặt đối mặt. Tuy hắn cùng Vân Hàn cách nhau khá xa, nhưng dù sao cũng là người đầu tiên ngồi đối diện với Vân Hàn, mà Vân Hàn có thân phận gì, vinh hạnh này làm Trần Sinh có chút đứng ngồi không yên.

Bất quá… Nguyên nhân làm hắn đứng ngồi không yên là vì vị trí của hắn quá mức đặc thù, ánh mắt người khác nhìn hắn càng thêm quái dị.

Trần Sinh xấu hổ chỉ có thể cúi đầu nhìn chằm chằm trà cụ, suy nghĩ dần dần bay xa chợt nghe câu: “Năm nay bao lớn rồi?”

Trần Sinh chớp chớp mắt, mờ mịt mà nhìn tu sĩ bên trái, khách khí mà nói: “Gần tam thập nhi lập.”

(Tam thập nhi lập: 30 tuổi – nếu mị không nhầm)

Lại có người hỏi: “Trong nhà làm nghề gì?”

“Nghề nông.”

Trần Sinh nghĩ nghĩ, hắn thi đậu tiến sĩ nhưng lại đắc tội Thái Hậu, hiện giờ chỉ có thể về nhà trồng trọt, cho nên câu nghề nông này cũng không sai.

Nghe hắn nói thế, các tu sĩ càng thêm coi thường hắn. Tuy không phải đối người làm nông có ý kiến gì, nhưng Trần Sinh dù sao cũng là tình địch của bọn họ. Nếu Trần Sinh ưu tú, tuy bọn họ không phục nhưng ánh mắt nhìn người của Khúc Thanh Trì vẫn ổn. Trần Sinh không phải người có tướng mạo tuyệt sắc cần người che chở, lại không có bản lĩnh gì. Lấy sắc hoặc nhân, bản lĩnh bất phàm, xuất thân cao quý hắn đều không phải. Không biết hắn có chỗ nào lọt được vào mắt Khúc Thanh Trì.

Khúc Thanh Trì lại là người phương nào! Niên thiếu lập quỷ trận, sát Cửu U. Cho dù ở Tiểu Thánh Phong nhân tài lớp lớp vẫn có thể nổi bật. Là người dung mạo khuynh thành học phú ngũ xa.

Người như Khúc Thanh Trì như thế nào sẽ nhìn trúng Trần Sinh?

Nếu Trần Sinh có chút hơn người bọn họ cũng không cam lòng như thế.

Tu sĩ bên trái càng nghĩ càng giận.

Quách Tề Hữu cũng nhìn thân phận Trần Sinh không vừa mắt, hắn nghiến răng nghiến lợi hỏi: “Ngươi có cái gì tốt có thể kể ra.”

Trần Sinh như chàng rể ngồi trước một đám nhạc phụ, một hai phải đào ra cho bằng được chút ưu điểm trên người hắn.

Những gì bọn họ nói Ninh Huy nghe không lọt tai. Là người thường, hắn tự nhiên không thích đám tu sĩ hạ thấp phàm nhân trước mặt hắn.

Hắn không nhìn nổi thái độ đám tu sĩ, mở miệng nói: “Trần gia là nông hộ, bất quá nông hộ lại thế nào, thương hộ lại thế nào, đều là người quang minh chính đại dựa vào bản thân mà sống xót. Nói ra mình là nông hộ có cái gì mất mặt, có cái gì hèn hạ? Chẳng lẽ câu chúng sinh bình đẳng chỉ là một lời nói suông? Hay là do tu sĩ tự cho mình là siêu phàm mà khinh cuồng ngạo mạn, cảm thấy chúng sinh thế gian đều không xứng lọt vào mắt? Nếu đúng như vậy, ngươi chi bằng tự chọc mù hai mắt mình đi, đỡ phải nhìn thấy phàm nhân làm vấy bẩn đôi mắt cao quý của ngươi.”

Ninh Huy miệng độc tuyệt không thua Quách Tề Hữu.

Hắn cũng mặc kệ những lời này có đắc tội người hay không, tiếp tục nói: “Còn có, Trần Sinh thiên tư thông tuệ, tự học ba năm liền thi đậu tiến sĩ, hắn so với mấy người xuất thân cao quý lại không làm nên trò trống gì tốt hơn nhiều!”

Câu xuất thân tốt lại chẳng làm lên trò trống gì đương nhiên là nhằm vào Quách Tề Hữu.

Nghe ra ý tứ trong lời nói của Ninh Huy, Quách Tề Hữu sắc mặt đột biến. Là người của Tiểu Thánh Phong, Quách Tề Hữu không sợ Ninh Huy, cũng không cần nhẫn nhịn hắn.

Nhưng còn chưa kịp nói gì, Vân Hàn thập phần hiểu rõ Quách Tề Hữu lên tiếng đánh gãy cuối đối thoại giữa họ.

“Nói giỡn nhiều trà liền lạnh.” Dứt lời, Vân Hàn nâng chén trà lên nhấp một ngụm.

Trước mặt cao tăng hành sự như vậy có chút không ổn, hậu tri hậu giác mọi người nâng lên chén trà, biểu tình mất tự nhiên mà đàm luận việc tu hành. Tuy không nói thẳng ra nhưng bọn họ có cảm giác ném mất thể diện trước mặt Vân Hàn.

Trần Sinh cả thể xác cùng tinh thần đều mệt mỏi. Hắn liền tìm cớ rời khỏi khách đường, trở lại thư phòng nhưng không thấy những người khác của Trần gia đâu chỉ thấy Trần Tú Tú ngồi trước cửa.

Trần Tú Tú cùng những người khác của Trần gia không giống nhau, nàng tính tình hào sảng.

Thấy Trần Sinh trở về nàng sắc mặt khẽ biến, buông lỏng cảm giác lo lắng trong lòng, thanh âm nhẹ nhàng: “Huynh đã trở lại!”

“Ân,” Trần Sinh thân Mật mà sờ sờ đầu nàng, hỏi, “Mọi người đâu?”

Trần Tú Tú biết hắn hỏi người Trần gia, lập tức nói: “Bọn họ quá phiền, ta bảo họ về trước.” Nàng nói xong lôi kéo tay áo Trần Sinh, “Ca ca, ngươi gặp phải chuyện phiền toái sao?”

“Ân,” Trần Sinh ngồi xuống bên cạnh nàng, ôn nhu nói: “Không cần lo lắng, ta vẫn lo liệu được. Bất quá ngươi trở về nhớ dọa bọn họ, nói ta đắc tội tu sĩ, phải dẫn bọn hắn đi ngoại thành chơi một đoạn thời gian, khi nào về ta sẽ truyền tin báo.”

“Ân,” Trần Tú Tú dùng sức gật đầu, bỗng nhiên nhớ tới một chuyện, trợn tròn đôi mắt cùng Trần Sinh nói, “Ca ca, trong chùa ta nhìn thấy Lý tiên sinh.”

Nghe nàng nói vậy Trần Sinh hai mắt sáng lên: “Lý tiên sinh hiện tại ở chỗ nào?”

Lý tiên sinh là người quản lý việc dạy học và thi cử của quận, cũng chính là người đã tiến cử Trần Sinh lên trên, cùng hắn quan hệ không tồi.

Trần Tú Tú ai một tiếng: ‘Người đã đi rồi, ta thấy hắn mặt đầy sầu não nên không tới vấn an.”

“Ngươi có đi hỏi chút xem có phải tiên sinh gặp chuyện gì khó khăn hay không?”

“Ta có hỏi qua tăng nhân trong chùa, nghe bọn hắn nói Lý tiên sinh có một vị học trò, thời gian trước đi đến Hắc hà nghiên cứu phong tục tập quán vẫn chưa về. Quan phủ địa phương tra xét việc này hồi lâu, phát hiện Hắc hà có thủy quỷ (quỷ nước) xuất hiện. Bọn họ đều nói học sinh kia đã chết trong tay thủy quỷ. Mà thủy quỷ kia cũng là kẻ chết oan rất đáng thương, cao tăng trong chùa tính toán ngày mai sẽ siêu độ cho hắn.”

“Lý tiên sinh trọng tình, đã qua đây thắp hương bái lạy vài lần, muốn cầu cho học trò đi bình an, kiếp sau an khang.”

Hiện giờ là loạn thế, quỷ quái hại người là việc thường gặp, Trần Sinh thổn thức một lát, từ trong ngực lấy ra bùa hộ mệnh đưa cho Trần Tú Tú kêu nàng xuống núi mang về cho người Trần gia.

Buổi tối hắn ngủ lại chùa Thiên Sam. Sau khi rửa mặt Trần Sinh từ chỗ tăng nhân nhận lấy một cái lư hương cũ, mặt ngoài lư hương lồi lõm tựa như bị đập phá vô số lần. Hắn ngửi được mùi hương vô cùng quái dị, muốn đem đi chỗ khác. Nhưng tăng nhân kia lại nói đây là Vân Hàn phân phó đưa cho khách nhân sử dụng. Một câu này khiến Trần Sinh không mở được miệng, đành trong mùi hương kỳ quái này mà chìm vào giấc ngủ.

Đêm nay hắn ngủ cũng không yên ổn, trong mộng dường như hắn đã đi qua rất nhiều nơi. Hắn đi qua cổ kiều, hành lang gấp khúc, đi tới đi lui lại như đi về nơi hắn ở đời trước.

Trong mộng hắn cầm một cuốn sách, một bên Quách Tề Hữu đang không ngừng lảm nhảm–

“Ngươi học mấy cái này thì có ích gì! Lại đấu không lại tên kia, gặp phải nguy hiểm thủ tọa chỉ cần rút kiếm là vạn sự đều ổn, đâu tới phiên ngươi.”

Trong mộng Trần Sinh ngại hắn phiền, thay đổi tư thế vừa nhìn vừa nói: “Ngươi là đấu không lại Tiêu Sơ, tên kia đến Khúc Thanh Trì còn không phục, sao lại phục ngươi.”

Quách Tề Hữu không phục, tiếp tục ồn ào: “Ta chỉ muốn đánh hắn, quản hắn có phục hay không. Nếu ta bị đánh ta cũng không phục! Bất quá… Phật châu này từ đâu ra?”

Phật châu?

Trong phòng hắn khi nào thì có Phật châu?

Trần Sinh ngẩn ra, ánh mắt sắc bén nhìn về phía Quách Tề Hữu. Mà trên mặt đất xác thực rơi đầy Phật châu. Tiếng ngọc châu rơi xuống đất từ khi hắn ngẩng đầu liền vang lên. Hắn cả kinh đột nhiên mở mắt.

Từ trong cơn mơ bừng tỉnh, tim hắn đập như muốn nhảy ra khỏi l*иg ngực, tâm thần chưa định. Nhưng ngay cả khi hắn tỉnh mộng, tiếng Phật châu rơi xuống vẫn chưa ngừng.

Thanh âm đầu tiên phát ra từ đầu giường, sau đó là trước cửa, rồi lối đi nhỏ bên ngoài. Nơi đây là chùa, Phật châu đại biểu cái gì không cần nói cũng biết.

Trần Sinh một khắc liền hiểu đây là có ý tứ gì. Hắn đi theo tiếng vang của Phật châu ra bên ngoài chùa Thiên Sam. Nhìn thấy Vân Hàn đứng ở cầu thang đưa lưng về phía hắn.

Ban đêm yên tĩnh, màn đêm đen đặc, hoa Phật linh vẫn trắng muốt, tăng nhân dáng người ưu nhã họa thành bức tranh cảnh đẹp ý vui.

“Vân Hàn đại sư.”

Nghe tiếng Trần Sinh Vân hàn vẫn chưa xoay người, hắn nhìn về nơi xa biểu tình nhu hòa: “Ta nghe nói Trần thì chủ muốn nhập Phật môn ta?”

Trần Sinh gật gật đầu.

Vân Hàn nói: “Kia…” Hắn khẽ xoa Phật châu trong tay, kéo nhẹ sợi tơ Phật châu ở không trung phi hành, bên ngoài tỏa ra một tầng ánh sáng nhu hòa rơi trên thềm đá thật mau tản ra phát ra âm thanh thanh thúy.

Vân Hàn cũng không nhiều lời, chỉ nói: “Làm phiền Trần thí chủ giúp ta nhặt lên.”

Trần Sinh không nói một lời, hắn thuận theo mà cúi xuống, nhặt Phật châu rơi trên mặt đất.

Tối nay là hạ huyền nguyệt, ánh trăng ảm đạm nên nhìn không rõ vị trí hạt châu rơi, Trần Sinh phải tốn không ít thời gian. Lúc sau, Trần Sinh giao lại Phật châu cho Vân Hàn. Vân Hàn đưa tay tiếp nhận, nhưng Phật châu nguyên bản màu gỗ khi vừa đặt vào tay Vân Hàn liền chuyển sang màu đỏ.

Thấy vậy Trần Sinh sửng sốt, Vân Hàn sờ sờ Phật châu, ngay sau đó liền thu hồi lại, tâm bình khí hòa nói: “Hai mươi bảy viên, còn thiếu một viên, xem ra là do quá tối, một viên còn xót lại phỏng chừng không dễ tìm được, cho nên không làm phiền Trần thí chủ,” hắn không giải thích vì sao Phật châu xuất hiện biến hóa, chỉ nói: “Đêm đã khuya,Trần thí chủ mau trở về nghỉ đi thôi.”

Nói hết lời hắn tiến lên phía trước hai bước, vừa đi vừa nói chuyện: “Việc xuất gia vẫn là thôi đi, thí chủ vô tâm với Phật hà tất miễn cưỡng với mình? Nếu thí chủ có chuyện khó xử thì cứ lưu lại chùa, không cần nghĩ nhiều.”

Vân Hàn nói xong lời này liền rời đi, lưu lại một mình Trần Sinh.

Trần Sinh nhìn phương hướng hắn rời đi mà ngốc lăng đứng trong chốc lát, chợt nghe bên cạnh có người nói: “Ý tứ của Vân Hàn Đại sư có phải hay không không muốn ngươi lưu lại?”

Âm thanh đột nhiên vang lên làm Trần Sinh sợ tới mức trợn to hai mắt. Hắn hoảng loạn nhìn sang bên cạnh, chỉ thấy một vị công tử tóc dài thân mặc lam y, cũng đang nhìn hướng Vân Hàn rời đi, có chút khó xử mà nói: “Này nhưng không ổn, tưởng ngươi muốn xuất gia ta liền không gϊếŧ ngươi, nhưng hôm nay Vân Hàn không dung ngươi, ta cũng không thể tha cho ngươi được.”

Hắn nói thực khách khí, thanh âm ôn nhu, nhưng lời nói ra lại khiến người ta không rét mà run.

Người trước mắt dung mạo tuấn mỹ, tóc đen hơi uốn lượn sóng rối tung trên đầu, có một đôi mắt kim sắc (màu vàng kim), ngũ quan so nữ tử còn tinh xảo hơn, tay cầm một thanh đoản đao, họa phấn mắt màu hồng nhạt. Nếu không nhìn kỹ rất khó liếc mắt một cái đã có thể nhìn ra hắn là nam tử.

Trần Sinh lùi lại hai bước, da đầu tê dại mà niệm tên người tới.

— Tiêu Sơ.

Hắn tại sao lại xuất hiện ở đây? Lần đầu tiên hắn xuất hiện hẳn là năm ngày sau chứ không phải hiện tại.

Không biết nguyên do trong đó, Trần Sinh trong lòng thầm mắng đáng chết! Thật đúng là sợ cái gì cái đó tới. Hắn không nghĩ nhanh như vậy sẽ cùng Tiêu Sơ đối nghịch, cố tình tên kia lại tìm đến đây.

Tiêu Sơ có lẽ là nhân vật khó nhằn nhất trong hậu cung của nữ chủ. Nếu lấy hậu cung của Hoàng Đế so sánh, Trần Sinh là Hoàng Hậu, Tiêu Sơ chính là Quý Phi. Quý Phi này thủ đoạn cao siêu, có thể từ tập một sống đến tập cuối vẫn luôn đắc sủng.

Trần Sinh đời trước cùng hậu cung nữ chủ đấu vài lần, phàm là có Tiêu Sơ hắn liền không chiếm được thế thượng phong. Nếu tính ra quan hệ lạnh nhạt xa cách của Trần Sinh và nữ chủ Tiêu Sơ tuyệt đối chiếm đại công lao. Hắn cũng là người duy nhất mà Trần Sinh không tài nào tra ra bối cảnh.

Lý tiên sinh từng nói qua, Tiêu Sơ giống như một đoàn sương mù, làm người nhìn không rõ trong ấy có gì. Trần Sinh đời trước không thể nhìn thấu hắn, chỉ biết hắn là kẻ nghĩ gì làm nấy.

Tiêu Sơ thực tùy tính, không nói lý, trong lòng cũng không có lý. Hắn là kẻ cố chấp, nói là làm không hề do dự. Lúc này hắn nói muốn gϊếŧ Trần Sinh thì khẳng định sẽ động thủ, không quản người khác nói gì làm gì.

Nhưng đời trước giai đoạn đầu Tiêu Sơ vẫn luôn không đặt hắn vào trong mắt. Khi đó Tiêu Sơ đến Vọng Kinh tìm hắn chỉ như đến xem con khỉ diễn xiếc. Sau đó một câu cũng không nói liền rời đi. Vì sao lần này lại kích động như vậy?

–End–