Chương 5: Khó xử

Hắn bước chân qua ngưỡng cửa, vạt áo theo gió phiêu động, đầu đội mũ sa đen, vững vàng bước qua trước mặt tăng nhân, chậm rãi hướng bên trong chùa mà đi.

“Quái.”

Tăng nhân sờ sờ đầu, thầm nghĩ: “Rõ ràng thời tiết ấm áp nắng vàng rực rỡ, người này đội mũ đen lại khoác áo khoác dày nặng, trông như người sợ lạnh sắp chuẩn bị vào đông, cũng không biết có phải hay không đi đường xa đến đây nên trong người nhiễm phong hàn.”

“Họ Trần!”

Thư phòng loạn thành một đoàn, Quách Tề Hữu điên cuồng lôi kéo cổ áo Trần Sinh. Trần Sinh lại là mặt vô biểu tình, lâm vào trạng thái mờ mịt ngươi là ai ta lại là ai.

Hắn thật sự không biết ở đâu xảy ra vấn đề!

Đây là cách làm nên có khi đối đãi với tình địch sao?

“Hề nguyên quân!”

“Hề nguyên quân này nhưng không được a!”

Chưa từng thấy qua ai gắn cho tình địch danh phận chính thức.

Năm sáu người vội vàng tiến lên ngăn cản Quách Tề Hữu. Họ biết Quách Tề Hữu dễ xúc động, sợ hắn nhất thời hồ đồ đem họ Trần đến Tiểu Thánh Phong, khiến bọn họ cùng thủ tọa không còn cơ hội. Bởi vậy phá lệ khẩn trương mà giữ chặt tay Quách Tề Hữu, cười cười làm lành.

“Hề nguyên quân hà tất chấp nhặt với một tên phàm nhân!”

“Lại nói, tu sĩ ức hϊếp phàm nhân việc này truyền đi cũng không dễ nghe a!”

Thế đạo chính là biến đổi thất thường như vậy.

Những người vừa rồi hận không thể ăn tươi nuốt sống Trần Sinh giờ liền thay đổi sắc mặt. Bọn họ ngăn cản Quách Tề Hữu, chính khí lẫm liệt mà phản đối hết thảy hành vi không tốt đối với phàm nhân, hoàn toàn không đề cập tới lý do mình cùng Quách Tề Hữu đến đây giống nhau, muốn phỉ báng phàm nhân như thế nào mất liêm sỉ, không có việc gì làm đi câu dẫn người trong lòng của bọn hắn.

Chống đỡ với một đám tu sĩ tới tìm mình gây phiền toái, Trần Sinh híp mắt nhìn trò khôi hài này, thật không biết mấy người này tới đây làm cái gì.

Trước đó hắn chưa từng thấy ai tìm tới tận cửa đánh tình địch mà đánh thành như vậy.

Bởi vì bị ngăn trở mà Quách Tề Hữu tức đến thất khiếu bốc khói, cách đám người hung tợn mà nói với Trần Sinh: “Họ Trần, ngươi bây giờ có nguyện ý hay không đều phải nguyện ý! Nhanh cút lại đây cho ta! Đừng tưởng ngươi tránh phía sau bọn họ thì ta sẽ không làm gì được ngươi. Hôm nay ai đến cũng không cứu được ngươi!”

Trần Sinh: “… …”

Ngươi nghe một chút ngươi nghe một chút!

Đây là lời mà danh môn chính phái nên nói sao?

Ai không biết còn tưởng hắn bị ác bá quấn lấy.

Tu sĩ bên cạnh Trần Sinh thấy Quách Tề Hữu sắc mặt khó coi, vài người cùng ôm lấy Trần Sinh, một bộ dáng sợ Quách Tề Hữu đoạt người, biểu tình bi thương đến mức suýt nữa chảy xuống hai giọt nước mắt.

“……”Bị vài tòa núi lớn ngăn chặn Trần Sinh suýt tức chết, mấy câu thô bỉ lên đến cuống họng rồi lại không phun ra nổi.

Hắn hít sâu một hơi, nhịn xuống xúc động mắng Quách Tề Hữu, vừa định đáp lại Quách Tề Hữu một câu liền nghe cách đó không xa truyền đến tiếng nói–

“Khẩu khí thật lớn.”

— Mà ngữ khí người vừa nói này cũng không tốt.

Bởi vì quá mức chuyên chú trò khôi hài trước mắt, tu sĩ ở đây không ai nhận ra có người đi tới. Thẳng đến khi người nọ mở miệng mới phát hiện có người đến gần. Một đám không hẹn mà cùng quay đầu nhìn về hướng phát ra âm thanh. Nhìn thấy bên lối nhỏ có một đám người hầu thân mặc hắc y, mà phía trước bọn họ có một người cao gầy đang đứng, vào ngày mặt trời rạng rỡ lại mặc áo khoác thật dày.

Người nọ đội một chiếc mũ đen che mặt, chính giữa khảm một viên đá quý màu lam nhạt. Vì có hắc sa che khuất nên gương mặt có chút mơ hồ, miến cưỡng nhìn thấy đôi mắt phượng hẹp dài. Hắn lộ ra nửa khuôn mặt có đường cong tuyệt đẹp, dù chưa nhìn thấy toàn bộ gương mặt, cũng có thể nhìn ra người này là mỹ nam tử hiếm có.

Trần Sinh trên dưới đánh giá hắn vài lần, thấy trái phải hai bên hắn có tám người hầu, tay cầm lò sưởi tay, biểu tình lạnh lùng, khí độ bất phàm, hẳn là công tử thế gia đại tộc.

Mọi người đều nhìn về phía hắn nhưng người này không chút hoang mang, không đem đám tu sĩ xung quanh để vào trong mắt, chỉ nói: “Ngươi ương ngạnh như vậy cho rằng Vọng Kinh này không người, hay vẫn là phàm trần không cửa.”

(Câu này mị đọc không hiểu)

Thanh âm này là….. Thái úy?

Thái úy Ninh Huy!

Nghe được thanh âm của hắn, Trần Sinh mở to hai mắt nhìn, lúc này mới nhận ra người đến là ai. Trước đây Trần Sinh mới chỉ nghe qua thanh âm của hắn chứ chưa từng nhìn rõ mặt, cho nên không nhận ra ngay.

Vị trước mặt này địa vị cũng không nhỏ. Hắn vốn là nội thị bên cạnh Vạn quý phi trong cung. Mấy năm trước trong kinh nội loạn, Ninh Huy cứu Thái Hậu. Cứu giá có công được Thái Hậu thưởng thức, vào triều làm quan. Thêm vào vài năm nay hoạn quan thế khởi, khi tiên đế còn tại vị có một hoạn quan lên làm Hữu tướng. Hiện giờ tiên đế không còn, Hữu tướng bị chém đầu. Thái Hậu trọng dụng Ninh Huy, trong triều hoạn quan quyền đại, nhưng Ninh Huy không phải cùng loại với vị Hữu Tướng kia. Hắn tuy tính tình cổ quái nhưng làm người chính khí, hành sự quang minh lỗi lạc, xưa nay không thích ỷ mạnh hϊếp yếu, là hiền thần vì bá tánh thiên hạ mà suy nghĩ, cũng là quý nhân tay cầm quyền to hiện tại.

Ở trong quyển sách này, tuy nói là thế giới tu chân, nhưng không giống trong những truyện tu chân khác, địa vị của hoàng thất vô cùng xấu hổ. Quyển tiểu thuyết này hoàng thất lại cực kỳ có địa vị, không ít tu sĩ vì triều đình bán mạng. Trong triều còn có vài tổ chức bí mật do tu sĩ tạo thành. Cho nên ở đây dù có là tu sĩ cũng không thể miệt thị hoàng quyền.

Ninh Huy thân là phàm nhân nhưng thái độ khi đối mặt với đám tu sĩ này vô cùng cao ngạo là do hắn có năng lực đấy. Hiện giờ hắn là Thái úy, chấp chưởng binh quyền, lại cùng Trạng nguyên Bạch thị có chút quan hệ. Hai bên văn võ hắn đều quen biết. Người khác gặp hắn đều không dám cứng đối cứng. Hắn tự nhiên muốn nói cái gì liền nói cái đó, không sợ cũng không cần sợ hãi đám người này.

Mà Trần Sinh là người Vọng Kinh, Ninh Huy cũng là người Vọng Kinh. Phỏng chừng là thấy Trần Sinh bị Quách Tề Hữu làm khó dễ, không quen cảnh kẻ mạnh khinh nhục người yếu thế, thêm nữa Ninh Huy cũng chưa gặp ai có thể ở trước mặt hắn làm ầm ĩ, bởi vậy mới mở miệng ngăn lại.

Quách Tề Hữu nghe thấy Ninh Huy nói liền buông lỏng Trần Sinh nhìn về phía Ninh Huy, gương mặt tràn ngập táo bạo, người sống chớ đến gần. Trần Sinh tâm nói không tốt, Quách Tề Hữu tuy là tu sĩ nhưng công pháp không ổn, đầu óc cũng không được, chỉ có cái miệng tiện là được chút. Nếu cùng Ninh Huy đối nghịch sợ là dễ bị Ninh Huy tính kế, Ninh Huy có thể từ một nội thị nho nhỏ lên làm Thái Úy sạo lại có thể là nhân vật đơn giản?

Trần Sinh không nghĩ đem chuyện này nháo lớn, hắn lao tới trước mặt Ninh Huy, căng da đầu chào hỏi.

“Thái Úy an.”

Một tiếng Thái Úy này làm tất cả những người ở đây kinh ngạc. Các tu sĩ sau khi biết được người kia là ai, đều thu hồi ánh mắt càn rỡ lúc trước. Ai cũng không dám chọc vào Ninh Huy.

Nghe được thanh âm, Ninh Huy quay đầu nhìn về phía Trần Sinh, liếc mắt đánh giá hắn từ trên xuống dưới, lạnh lùng nói: “Ta còn tưởng ai, nguyên lai là Trần tiến sĩ, Trần tiến sĩ đây là?”

“Hắn muốn xuất gia!”

Một tên tu sĩ đứng bên cạnh vội vàng cáo trạng, nhặt con dao cạo rơi dưới đất lên, trên mặt ngập tràn khó hiểu về việc Trần Sinh được thủ tọa vừa ý còn muốn xuất gia e là đầu hắn có bệnh. Lại không biết rằng vì bị thủ tọa để ý nên hắn mới muốn xuất gia…

Ninh Huy nói: “Nếu Huyện chủ mà biết việc này thì thực không tốt, Trần tiến sĩ tựa hồ thực thích khıêυ khí©h Huyện chủ.”

Trần Sinh vừa nghe đến Huyện chủ đầu lại đau như có người nhắc tới nữ chủ. Vận đào hoa của hắn không tốt, hai đóa đào hoa này hại hắn phải chịu không biết bao nhiêu khổ.

Tu sĩ xung quanh không biết nội tình, bọn họ nghe thấy nhắc đến Huyện chủ liền suy đoán Trần Sinh cùng Huyện chủ rốt cuộc có quan hệ gì. Ở phía sau Trần Sinh chỉ trỏ, như Trần Sinh là kẻ đứng núi này trông núi nọ.

“Không nghĩ ngươi mặt mày tuấn lãng ngay thẳng mà nợ đào hoa lại không thiếu.”

“Ta đã sớm nhìn ra, tên tiểu tử này ái gì cũng không được chỉ vận đào hoa là nhiều!”

“Huyện chủ kia có khi cũng giống thủ tọa bị hắn lừa, một mảnh thâm tình mà đối hắn.”

“Có phải hay không hắn ra ngoài lăng nhăng nên việc hôn sự mới không thành?”

“Nếu thật là như thế thì nữ tử đã vứt bỏ hắn kia cũng thật đáng thương.”

Chỉ chớp mắt, Trần Sinh biến thành tra nam chuyên lừa gạt tình cảm thiếu nữ.

Mà Quách Tề Hữu tận tâm tận lực mà bổ thêm cho hắn một đao.

“Lớn lên chẳng ra gì nhưng lòng dạ lại không nhỏ, nịnh hót người có quyền thế, không tự nhìn lại xem ngươi đáng mấy cân mấy lượng, xem đức hạnh có xứng với dã tâm cửa ngươi hay không.”

“….” Trần Sinh cái gì cũng chưa làm trong lòng tràn đầy ủy khuất.

“Nhưng thật ra ngươi…” Quách Tề Hữu mắng xong Trần Sinh liền chuyển qua nhìn Ninh Huy, muốn phát tiết ra ngoài.

Trần Sinh bị hắn mắng giờ phút này cũng không thèm quản hắn muốn gây cái gì, chỉ muốn nhìn xem hắn bị Ninh Huy chỉnh.

Mắt thấy hai người sắp đối nghịch, mùi thơm lạ lùng nhàn nhạt theo gió bay tới, trước cửa thư phòng nhiều thêm một người. Người tới tay cầm Phật châu làm từ gỗ đàn, mặc một thân tăng phục trắng. Rõ ràng trên người y sạch sẽ không vương một hạt bụi, dưới chân lại mang một đôi giày vô cùng cũ nát bẩn đến nhìn không ra bộ dáng.

Thời điểm hắn xuất hiện không gây bất cứ tiếng vang gì,Trần Sinh là người đầu tiên phát hiện hắn tới. Trần Sinh xoay người cùng hắn bốn mắt nhìn nhau, nhất thời có vài phần hoảng hốt.

Mỹ mạo thanh nhã như Kinh Ngạn, diễm lệ như Tiêu Tuyết. Trần Sinh từng thấy qua vô số người đẹp, lại chưa từng gặp qua tăng nhân như vậy. Vị tăng nhân này ngũ quan cũng không tính quá xuất chúng, nhưng kỳ quái chính là tựa như hắn có một loại ma lực đặc thù, làm ngươi càng nhìn càng thấy hắn bất phàm. Thuận mắt đến mức làm Trần Sinh nghĩ đây là người đẹp nhất hắn từng gặp.

Hẳn mặt mày ôn hòa , đôi mắt trong trẻo tựa như một hồ nước trong, ôn nhu tựa như ngày xuân ấm áp, thanh nhã như Phật linh đang nở rộ ngoài kia.

Trần Sinh hai mắt nhìn hắn, đột nhiên hoa mắt giống như nhìn thấy phía sau hắn có một vị nữ tử áo đỏ đang đứng. Hắn chớp chớp mắt, nhìn lại bên cạnh tăng nhân trừ bỏ cách hoa rơi thì cái gì cũng không có. Bóng dáng kia tựa hồ chỉ là ảo giác của Trần Sinh.

Tăng nhân đang đứng một bên nhìn thấy hắn vội vàng tiến lên, tất cung tất kính mà hành lễ, kêu một tiếng: “Vân Hàn đại sư”

(Tác giả viết là Vân 馜, nhưng vì chữ 馜 không có phiên âm Hán Việt nên mình xin phép lấy phiên âm của một bộ thủ trong chữ 馜 để làm tên)

Nghe tiểu tăng nói người xung quanh đều ngẩn người, thư phòng thoáng chốc an tĩnh lại. Một lát sau các tu sĩ đang khϊếp sợ quá độ lấy lại tinh thần. Bọn họ biểu tình nghiêm túc mà sửa sang lại dáng vẻ bản thân, đoan trang hữu lễ mà tiến lên cùng vị Vân Hàn này chào hỏi.

Các tu sĩ kí trong nháy mắt đều rời đi, bên người Trần Sinh chỉ còn lại hai người Quách Tề Hữu cùng Ninh Huy chưa động. Bọn họ một người là quen biết Vân Hàn, lười chào hỏi; một người là không coi ai ra gì, không đem Vân Hàn để vào mắt, cũng khinh thường cùng hắn chào hỏi.

Thấy thế Vân Hàn cười cười, hắn cách đám người nhìn về phía Trần Sinh, nắm chặt Phật châu trong tay, nhẹ giọng gọi một câu: “Trần thí chủ.”

Trần Sinh lúc này mới lấy lại tinh thần.

Vân Hàn cái tên này có thể nói là như sấm rền bên tai. Chùa Thiên Sam cung phụng Phật tòa là Ngàn Sam Phật, mà nghe nói Vân Hàn chính là đệ tử mà bốn trăm năm trước Ngàn Sam Phật thu nhận. Hắn có địa vị cực cao trong giới tu sĩ, ai gặp cũng xưng một tiếng đại sư. Bất quá Vân Hàn rất ít khi lộ diện, đại đa số người ở đây đều chưa từng gặp hắn, cũng không biết hôm nay vì sao hắn lại xuất hiện.

“Ninh thí chủ.”

Vân Hàn nho nhã lễ độ mà cùng mấy người Trần Sinh chào hỏi. Ninh Huy đối vị cao tăng bình dị gần gũi này không có hảo cảm, nếu nói khinh cuồng hắn so với Quách Tề Hữu còn nhiều hơn vài phần. Giờ phút này nhìn thấy Vân Hàn cũng không chút kính ý, chỉ lạnh mặt nói một câu: “Trụ trì tại?”

(Tại: trong tồn tại)

— Hắn vì sao lại có cái thái độ này?

Mọi người hoang mang khó hiểu, Vân Hàn cũng không giải thích. Hắn cũng chưa lộ ra không vui khi bị Ninh Huy coi khinh, chỉ cùng Quách Tề Hữu nói: “Ngươi mỗi lừa tới đều ầm ĩ như thế.”

Quách Tề Hữu nhún vai, quen thuộc mà nói: “Ngươi không phải thích náo nhiệt sao.”

Vân Hàn cười cười, lại cùng Ninh Huy nói: “Thái Hậu cử Ninh Thái Úy đến đây hẳn là vì truyện trước kia, nhưng trụ trì vân du chưa về, Vân Hàn vẫn là trước sau như một. Chuyện xưa như mây khói, nên tán liền tan đi.”

Ninh Huy hừ lạnh một tiếng: “Muốn tan cũng không phải do ta hay ngươi nói liền có thể tan, tán hay không tán vẫn là do Thái Hậu quyết định.”

Nghe vậy Vân Hàn không muốn cùng Ninh Huy nhiều lời, chỉ không nhắc đến chuyện này nữa, vẻ mặt ôn hòa nói: “Tuy không biết chư vị đạo hữu vì sao mà đến, nhưng ở khách đường đã chuẩn bị tốt trà bánh. Nếu chư vị nguyện ý liền cùng ta đến khách đường, đệ tử tại khách đường đang châm trà chờ các vị.”

Nghe thế Trần Sinh đại hỷ, Vân Hàn tới thật tốt, hắn vừa lúc có thể tránh khỏi trận phong ba này. Có Vân Hàn ở trong chùa, dù đám người kia nhìn Trần Sinh không vừa mắt cũng sẽ không dám quá mức làm càn.

Trần Sinh đang định chuồn êm lại nghe Vân Hàn hô một câu: “Trần thí chủ, thỉnh ngươi cùng tham gia buổi tiệc trà cùng các khách nhân có được không?”

“……”

Cao tăng mời, Trần Sinh chỉ là một tiểu nhân vật hiển nhiên không thể cự tuyệt.

Một đám người đi vào khách đường, Vân Hàn đương nhiên ngồi ở chủ vị. Khách nhân chia ra ngồi hai bên. Bên trái là tu sĩ lấy Quách Tề Hữu đứng đầu, bên phải là người của Ninh Thái Úy, Trần Sinh đứng giữa, hai bên trái phải đều không chào đón hắn. Hắn chỉ có thể trừng mắt nhìn mọi người nhập tọa, một mình đứng ở trung gian tay chân luống cuống.

Không đủ chỗ ngồi đi thì còn tốt, mọi người đều ngồi xuống chỉ còn mình Trần Sinh đứng tại chỗ. Ánh mắt hai bên giờ phút này tựa hồ như vô số mũi tên đánh úp hắn, làm Trần Sinh chỉ nghĩ quay đầu rời đi.

Cuối cùng Ninh Huy nhướng mày, hảo tâm nâng lên chung trà, nình tĩnh mà kêu: “Trà.”

Trong ly của hắn đương nhiên có trà, nói vậy bất quá là cho Trần Sinh một cái bậc thang, ý tứ Trần Sinh qua bên này ngồi.

Trần Sinh trong lòng niệm một câu Thái Úy thật tốt, tuy là mặt xấu nhưng tâm thiện. Hắn vừa định tươi cười đi về phía Ninh Huy, liền nghe Quách Tề Hữu hừ lạnh một tiếng.

“Vẻ mặt nịnh nọt, người khác bảo ngươi làm gì ngươi liền làm, đúng là làm mất mặt thủ tọa! Còn không mau lăn qua đây thành thật ngồi xuống.”

Ý tứ muốn hắn ngồi nên này, không được châm trà cho Thái Úy.

Trần Sinh: “… ….” Quá khó khăn.

Quách Tề Hữu khẳng định đã quên mục đích bản thân tới đây a! Hắn hoàn toàn đặt mình ở góc độ của người nhà gái, nhìn Trần Sinh thế nào cũng không vừa mắt, không nghĩ tới Trần Sinh phải làm con rể có bao nhiêu khó xử. Hoặc là nói Quách Tề Hữu hiện tại đã đem hắn cùng nữ chủ cột lại với nhau, cảm thấy Trần Sinh mà mất mặt thì nữ chủ càng mất mặt, bởi vậy liền nhìn chằm chằm hắn, không cho hắn có cơ hội khiến người khác lại bôi nhọ nữ chủ.

Nhưng vấn đề là, Trần Sinh lại đứng ở giữa hai kẻ kia thì phải làm sao bây giờ?

Tu sĩ không biết từ khi nào đều thích xem náo nhiệt, tả hữu hai bên đều nhìn về phía Trần Sinh, chờ xem hắn sẽ đi đến bên nào.

Nếu hắn qua chỗ Ninh Huy, Quách Tề Hữu nhất định sẽ tạc mao. Cảm thấy hắn vứt đi mặt mũi của nữ chủ, đến lúc đó mắng chửi còn là nhẹ.

Mà nếu hắn chọn Quách Tề Hữu, một mảnh hảo tâm của Ninh Huy bị người giẫm đạp tất nhiên sẽ không vui vẻ. Mà Ninh Huy không vui, tất nhiên sẽ khiến Trần Sinh so với hắn càng không vui.

Một giọt mồ hôi chảy xuống từ thái dương, Trần Sinh như đang mắc kẹt giữa cơn giận của mẹ ruột cùng nương tử. Trái lo phải nghĩ, hết thảy đều là– nữ chủ sai!

–End–

Chú thích:

–mũ sa đen: giống cái nón có vải lưới thưa quây xung quanh trong mấy bộ phim cổ trang TQ