— Ta bị vấy bẩn rồi!
Một thanh kiếm đặt trên cổ Trần Sinh.
Quách Tề Hữu bọc chăn, chăm chú nhìn Trần Sinh nằm bên cạnh, thái độ khác thường mà không rống to.
Hắn thật sự rất bình tĩnh tĩnh, sau khi phát hiện mình cùng Trần Sinh ngủ chung giường hắn chỉ lấy ra pháp khí mà đặt lên cổ Trần Sinh mà thôi.
Trần Sinh cũng rất bình tĩnh, phát hiện trên cổ có thanh kiếm hắn không thể không ôn hòa mà nói: “Có chuyện gì từ từ nói, trước tiên buông kiếm xuống đã.”
“……”
“……”
Một trận trầm mặc, ai cũng không vọng động.
Kiếm dán trên cổ lực đạo càng ngày càng mạnh.
Trần Sinh không tức giận mà nói: “Hề nguyên quân diễn xuất không khỏi quá mức ngượng ngùng, hai nam nhân nằm cạnh nhau thì có thể xảy ra chuyện gì!” Mọi người đều trong ngôn tình văn, kịch bản thẳng đến không được, hắn nơi nào nhìn ra y làm gì hắn?
Hắn cho rằng bản thân là đại tiểu thư nhà lành?
Trần Sinh đều phải cười.
Quách Tề Hữu mặc kệ y nghĩ thế nào, hỏi lại: “Ngươi vì cái gì cởi xiêm y của ta?”
Trần Sinh chỉ vào đống màu xám dưới đất, giọng căm hận nói: “Ngươi trên mặt đất lăn vài vòng, trên người dơ loạn bất kham, tuy ta không phải người ở sạch sẽ quá mức, nhưng cũng không chịu nổi bẩn như vậy.”
“Ta vì sao trên người lại đau?”
“Khi cõng ngươi về vô ý rớt xuống hố, hiện tại không chỉ ngươi đau, ta cũng đau.”
“Chúng ta vì cái gì sẽ rớt xuống hố?”
“Này ngươi phải hỏi kẻ nào rảnh rỗi đi đào hố khắp nơi.”
Trần Sinh rốt cuộc nhịn không được nói: “Còn chưa đủ? Nếu không có việc gì nữa thì mau tránh ra, hôm nay ta rất bận, chút nữa còn có người tới tìm ta gây sự, ta không rảnh để ý đến ngươi.”
“Ha? ngươi chỉ là một phàm nhân mà cũng dám ăn nói với ta như vậy?”
Mắt thấy hai người gây nhau, trong phòng một người ngồi chớp chớp mắt, rót ly nước đưa lên uống, uống xong lại rót thêm một ly.
Quách Tề Hữu cắn Trần Sinh không bỏ.
Lúc này tiếng rót nước vang lên càng như thanh âm đòi mạng.
Hai kẻ đang cãi nhau đều bị tiếng nước chảy hấp dẫn. Đồng loạt nhíu mày quay đầu, thấy được một gương mặt đáng yêu như búp bê.
Gương mặt này dù có chết Trần Sinh cũng không quên được. Mỹ nam nhân suốt cả cuốn truyện đều đeo vẻ mặt tươi cười– nam bốn, là vị hậu cung công khai xử tội Trần Sinh, là nguyên nhân chủ yếu của những bất hạnh của Trần Sinh, là tử địch cả đời của hắn– Bạch Diệp!
Thấy người tới là hắn, Quách Tề Hữu sắc mặt đại biến: “Là ngươi! Ngươi tới đây làm gì”
Không để ý chuyện bị Quách Tề Hữu nhắm vào, Bạch Diệp thẹn thùng mà cười cười, bởi vì ngũ quan thanh tú nhu hòa, khi hắn tươi cười đặc biệt giống thiếu niên lang thiên chân vô tà.
Nhưng nam nhân này miệng ngọt tâm lại đen đến không nhìn được, luôn thích dùng bộ mặt vô tội để làm ra mấy chuyện hiểm độc.
“Không có gì, chỉ đến xem người mà thủ tọa Tiểu Thánh Phong để ý có bộ dáng thế nào, không nghĩ sẽ được chứng kiến một màn thú vị như vậy,” Bạch Diệp nói tới đây cười càng thêm sáng lạn, “Thật không hổ danh là người trong lòng của thủ tọa, hành sự khí phách chính là cùng thường nhân bất đồng.”
Hiển nhiên là chỉ chuyện Trần Sinh cùng Quách Tề Hữu chung giường.
Là do suy nghĩ của hắn có vấn đề hay do thế giới này có vấn đề, Trần Sinh thật sự không hiểu, hai nam nhân nằm một chút thì có cái gì đáng để ý?
“Được rồi, náo nhiệt xem đủ rồi, ta cũng không quấy rầy nhị vị,” trước khi Quách Tề Hữu động thủ, Bạch Diệp đứng lên, không chút hoang mang mà nói: “Đúng rồi, quên nói,” Hắn lấy từ trong tay áo ra bạch ngọc châu nho nhỏ, trước mặt hai người thi triển chú pháp làm ngọc châu sáng lên, phía trên ngọc châu liền xuất hiện hình ảnh Quách Tề Hữu cùng Trần Sinh dựa vào nhau mà ngủ.
Ngọc châu này là pháp khí thượng đẳng, cũng là pháp khí bản mạng của Bạch Diệp, có thể tạm thời lưu lại những chuyện hắn thấy, công năng giống như là– máy quay phim.
Tuy rằng nói như vậy không được tốt lắm, nhưng Trần Sinh thực coi thường pháp khí của Bạch Diệp.
Không biết mình bị người xem nhẹ, Bạch Diệp ý xấu mà nói: “Thiếu chút nữa quên nói, ta vừa vặn có việc cần đi Tiểu Thánh Phong, không bằng đem viên ngọc châu này cho thủ tọa xem thử.”
Hắn nói xong cười hì hì, xoay người hóa thành một trận yên phiêu bay ra ngoài.
(Chỗ này mị cũng không biết tả thế nào, mọi người cứ tưởng tượng giống mấy cảnh người bay đi trong phim tiên hiệp á)
Quách Tề Hữu nghe thế vội vàng hô một tiếng từ từ, đáng tiếc khi hắn ngồi dậy Bạch Diệp đã chạy. Quách Tề Hữu trừng mắt nhìn cửa sổ, vốn định mặc y phục rồi đuổi theo, nhưng ý niệm này xuất hiện không bao lâu hắn lại nghĩ, nếu thủ tọa thấy một màn này sẽ nghĩ như nào?
Hắn sợ thủ tọa sẽ hiểu lầm, nhưng hiểu lầm cái gì?
Hắn cùng Trần Sinh ngủ trên cùng một chiếc giường, thủ tọa sẽ sinh khí vì Trần Sinh ở cùng hắn, hay vì hắn quá thân cận Trần Sinh?
(Sinh khí: tức giận)
Tâm tình bị phản bội này, vẫn là vì hắn phản bội hay là vì Trần Sinh ở cùng người khác?
Không thể nói rõ, nhưng đột nhiên Quách Tề Hữu rất muốn biết thủ tọa sẽ nghĩ như thế nào. Vì thế nên hắn quyết định không chạy theo Bạch Diệp, ngồi trên giường thẫn thờ.
Trần Sinh lại rất vui vẻ.
Đời trước Bạch Diệp tìm tới khiến y chịu tội không ít, lần này xem náo nhiệt xong hắn liền rời đi đối với y mà nói chính là chuyện tốt. Y cùng nữ chủ hiện tại nửa phần quan hệ cũng không có, nữ chủ lại sủng ái Quách Tề Hữu, thế nào cũng không tìm y so đo tính toán.
Cũng coi như nhờ họa được phúc.
Bất quá…..
Trần Sinh nheo lại đôi mắt, nhìn về phía tên ngốc Quách Tề Hữu, hỏi: “Đến mức này sao?” Hắn cảm thụ được lọn tóc ươn ướt, trong lòng vô ngữ, khẩu khí bất dắc dĩ: “Bất quá là dựa vào nhau nằm hai canh giờ, ngươi khóc đến mức tóc đều ướt sao?”
“Ai khóc!” Nghe hắn nói như vậy, Quách Tề Hữu giống như mèo bị dẫm phải đuôi, lập tức tạc mao.
Trần Sinh phát hiện mấy lọn tóc quấn trên ngón tay, hắn cố ý cuốn lấy tóc y từ trong chăn, vốn định làm hắn đau một chút, ai ngờ hắn kéo mấy lọn tóc lại không có chút lực cản.
Giơ tay lên, Trần Sinh cùng Quách Tề Hữu nhìn tay trái của y, thấy vài lọn tóc ướt dính phía trên.
Còn có chút bẩn.
“……”
“……”
Trần Sinh muốn nói lại thôi mà nhìn Quách Tề Hữu, Quách Tề Hữu bất chấp tất cả mà bò xuống khỏi giường, mặc quần đi đến trước gương, sợ trên đầu bị hói một mảng.
“Ngươi ngủ liền ngủ, sao còn kéo tóc người khác!”
Hắn một bên mắng một bên sờ xem chỗ nào thiếu tóc, “Ngươi nếu là cùng….” Nói đến đây hắn dừng một chút, nghĩ tới tham niệm của thủ tọa, không biết Trần Sinh cùng thủ tọa ngủ chung giường sẽ phát sinh chuyện gì, sợ Trần Sinh cũng như vậy mà kéo rụng tóc thủ tọa.
Bất quá…
Quách Tề Hữu ảo tưởng một chút, ngây ngốc mà cười.
—-Không có tóc thủ tọa vẫn rất đẹp!
Trần Sinh không biết y cười ngây ngô cái gì, hắn nhìn chằm chằm mái tóc của Quách Tề Hữu, lại nhìn mớ tóc ẩn ướt hỗn độn trong tay mình, biểu tình trở nên nghiêm túc.
“Ai…. Không có?”
Quách Tề Hữu xem kỹ, không phát hiện nơi nào thiếu tóc. Y nghi hoặc quay đầu nhìn về phía Trần Sinh, rón ra rón rén đi đến trước mặt hắn, ngồi xổm xuống bên cạnh, cầm lên tóc Trần Sinh.
“Không ngờ ý muốn xuất gia của ngươi lớn như vậy.”
Trong nháy mắt Quách Tề Hữu nói chuyện, Trần Sinh đứng đậy, giày cũng không đi cứ thế chạy ra ngoài. Quách Tề Hữu muốn nói y có bệnh, lời nói đến bên miệng lại nghĩ đến những chuyện phát sinh đêm qua.
Bởi vì vừa tỉnh dậy đã gặp phải kí©h thí©ɧ quá lớn, suýt chút quên mất việc này.
Quách Tề Hữu vỗ đầu một chút, ngay sau đó liền đuổi theo, tức hộc máu mà nói: “Đúng rồi! Ta ngày hôm qua hảo tâm đi cứu ngươi, ngươi cư nhiên để tên kia đánh ta bất tỉnh! Ngươi quả thực là lấy oán báo ơn vong ân phụ nghĩa! Còn có Vãng Sinh Đạo là cái gì?! Ta như thế nào chưa từng nghe qua?”
Y mang theo một bụng oán giận, kết quả đuổi đến nơi lại thấy Trần Sinh đang ngồi xổm đào đất.
“Ngươi …. Đây là đang làm cái gì?”
Trần Sinh không để ý đến Quách Tề Hữu, hắn đem tóc trên tay vùi vào trong đất, lại từ trong tay áo lấy ra đồ vật nho nhỏ, dùng tốc độ cực nhanh ném vào, sau đó lấp đất lên,
“Ngươi đem tóc ta chôn xuống đất làm cái gì?”
“Có việc, có gì để sau hãy nói.”
Trần Sinh cũng không giải thích, chỉ là chăm chú nhìn vị trí hắn lấp đất. Trong lòng yên lặng tính thời gian.
Một đám mây đen nhẹ nhàng kéo đến trên bầu trời chùa Thiên Sam.
Tu sĩ ăn mặc chỉnh tề cùng tăng nhân bái lễ, tăng nhân cười nói: “Mạnh đạo hữu muốn đi xem thủy quỷ.”
(Bái lễ: cách thức dùng hành động chào hỏi đối phương. Thủy quỷ: quỷ nước, thường kéo những người tới gần bờ sông nơi nó sống xuống nước cho chết đuối)
“Đúng vậy, hôm qua nghe chuyện thủy quỷ kia liền không đành lòng, cho nên hôm nay lại đây nhìn xem. Nếu ta có thể giúp được gì xin cứ phân phó… Đúng rồi, Không Vô Đại sư, Vân Hàn Đại sư hiện đang ở đâu?”
“Vân Hàn Đại sư đêm qua đi dạo quanh chùa, nói là đánh mất chuỗi phật châu đeo tay.”
“Phật châu?”
Vừa đi vừa nói, họ đi tới tiểu điện trong chùa Thiên Sam, trong điện đang ngồi năm vị cao tăng, bốn góc thả an hồn linh, chính giữa đặt một trản đèn.
Hỏi rõ đường đi, dẫn lối an hồn.
Đây là vì sợ linh hồn xuống âm phủ không tìm được đường đi. Dẫu sao cũng là oan hồn, không có người chỉ dẫn sợ là không thể siêu thoát.
Không hổ là cao tăng chùa Thiên Sam.
Mạnh tu sĩ gật gật đầu, đánh giá bày biện bốn phía lại nhìn về phía thủy quỷ bị cao tăng vây quanh, ngẩn người.
Đầu tóc ẩm ướt hỗn độn mà vây quanh lấy toàn bộ thân thể, tứ chi thon dài vặn vẹo như cành khô.
Nửa khuôn mặt lộ ra, nửa còn lại bị tóc đen che khuất, thủy quỷ da trắng như tờ giấy, đôi mắt đen nhánh không có tròng trắng mở trừng trừng, tuy là mặt vô biểu tình, nhưng trên người mang theo oán niệm rất mạnh.
“Xem ra là sau khi chết oán khí vô cùng lớn.”
Chùa Thiên Sam Phật quang cường thịnh, tà ám không thể tới gần, nếu là quỷ quái do tăng nhân đưa tới để siêu độ, sau khi đi vào sẽ rêи ɾỉ hoặc khóc thút thít, hoặc phẫn nộ, sẽ đem những ủy khuất phải chịu đựng nhiều năm bộc lộ rồi dần trở về bình tĩnh, chờ tăng nhân siêu độ.
Nhưng thủy quỷ trước mặt hiển nhiên là oán khí chưa tan, nếu không có tăng nhân che trở, chỉ sợ đã sớm tiêu tán, bị coi như tà ám mà xử trí.
Tu sĩ thấy vậy hỏi: “Không mở miệng?”
Tăng nhân nói: “Không có, trước niệm một đoạn phàm sinh kinh xem sao.”
Tu sĩ gật gật đầu, nếu cao tăng niệm kinh xong vẫn không thể tiêu trừ oán niệm trong lòng thủy quỷ, thì sẽ kéo cảm xúc oán hận ra khỏi quỷ hồn rồi đánh tan.
Chuẩn bị ổn thỏa, cao tăng trong tiểu điện bắt đầu siêu độ thủy quỷ, một đoạn chúng sinh kinh vừa niệm, thủy quỷ bỗng nhiên giật mình.
Như là đang thừa nhận cực đại thống khổ, thủy quỷ sắc mặt vốn khó coi trở nên càng khó coi. Nàng duỗi tứ chi như sâu bọ đảo quanh, dù làm thế nào cũng không thể thoát khỏi kết giới mà cao tăng vì nàng định ra. Cuối cùng nàng chịu không nổi, miệng ngậm chặt rốt cuộc mở ra, nhưng ngoài dự kiến nàng há miệng không phải nói ra oán niệm mà là hộc ra ngụm máu.
Khóe miệng thủy quỷ rạn nứt, máu loãng đen nhánh theo khóe miệng chảy xuống, như vòi nước bị hỏng.
Tu sĩ nhìn qua bỗng la lên một tiếng: “Nàng không có lưỡi! Lưỡi nàng đã bị người cắt đứt rồi!”
Tăng nhân cũng phát hiện có chuyện không đúng, vội vàng nói: “Dừng!”
Nhưng giờ phút này dừng lại đã không còn kịp.
Cùng lúc đó trong chùa tiếng chuông vang lên không ngừng, Vân Hàn không ở trong chùa, tiểu tăng nằm trên giường chưa tỉnh, không chú ý tới tiếng chuông dồn dập không dứt.
Một trận âm phong thổi qua, đèn trong điện bỗng nhiên vụt tắt. Xương cốt của thủy quỷ kêu rắc rắc rung động, ngay sau đó “phanh” một thanh âm vang lên, thân thể thủy quỷ đột nhiên nổ tung, chia năm xẻ bảy.
Nhưng kỳ quái là thủy quỷ sau khi nổ tung cũng không chảy máu, thân xác thủy quỷ vừa rơi xuống liền hóa thành nước biến mất.
“Đây là…” Tăng nhân tiến lên xem xét vệt nước.
Lúc này thanh âm ầm ầm vang lên.
Mặt trời vừa lặn, sấm xét liền dội xuống, âm thanh như ở ngay bên cạnh tiểu điện.
Trong thư phòng, Trần Sinh cùng Quách Tề Hữu ngồi xổm cạnh nhau, bọn họ nhìn chằm chằm cây non vừa nảy mầm, ai cũng không nói chuyện.
Nơi chôn tóc mọc lên một cái cây màu trắng nho nhỏ.
Trần Sinh do dự một lát, rốt cuộc hạ quyết tâm nhổ cái cây lên. An ủi chính mình vô số câu không có việc gì, hắn chậm rì rì đào nơi vừa chôn tóc, ngón tay run rẩy đυ.ng phải một vật hơi lạnh.
—End–