Chương 9: Hành sự

“Ngươi thấy cái gì?”

Tu sĩ vẻ mặt nghiêm túc mở cửa ra rồi đóng lại, mở cửa ra rồi đóng lại, cứ thế lặp lại vài lần, chiếc mặt nạ đạm nhiên rốt cuộc không giữ được mà rách toạc.

“Người– không có!!!”

Oa một tiếng, tu sĩ mở cửa khóc lóc nhào vào l*иg ngực tu sĩ lớn tuổi, kích động đến suýt ngất.

Tu sĩ khác ý thức được sự tình nghiêm trọng, hắn cẩn thận mà duỗi cái cổ dài, run sợ mà hướng phòng Trần Sinh nhìn vào, nỗ lực tìm kiếm vật gì đó trông giống người.

“Xong rồi! xong rồi! xong rồi! Người đâu rồi?! Là kẻ nào không biết xấu hổ động thủ với một phàm nhân!”

Như là bị dọa, tu sĩ sắc mặt tái nhợt chỉ vào căn phòng không một bóng người, đối diện là đám tu sĩ mặc nội y, tóc tai hỗn độn, giày cũng đi sai, dùng thanh âm bén nhọn hô lên: “Là kẻ nào làm mau đứng ra đây!”

“Các ngươi là môn phái nào, lại không biết xấu hổ ra tay với phàm nhân!”

“Kẻ nào làm thì mau nhận đi, đừng để Thủ tọa đến thì mọi người đều khổ.”

“Ngươi nhìn ta làm gì?! Chúng ta là đồng môn đã mười bốn năm. Ta thích làm việc thiện, chủ trương yêu quý cây cỏ, đến con kiến cũng không nỡ gϊếŧ, ta ôn nhu hiền lành như vậy chẳng lẽ chỉ vì ghen ghét mà đi gϊếŧ người?”

“Ngươi nói thì cứ nói nhìn ta làm gì! Ta cũng tâm địa thiện lương a, mà ta lại không thích thủ tọa, bất quá là tới xem náo nhiệt, liên quan gì đến ta!”

Hiện trường dần dần mất khống chế, một người liền đứng ra, khinh thanh tế ngữ mà nói: “Đừng loạn, đừng loạn, mọi người đi thay quần áo đi đã. Nói không chừng chờ một chút hắn ta liền quay trở lại, chúng ta hà tất đứng đây miên man suy nghĩ.”

Một người chém đinh chặt sắt mà nói: “Không có khả năng.”

Người nói chuyện cầm một cuốn sách đi từ phía sau lên, lễ độ mà hướng đám người gật đầu, đợi mọi người lần lượt đáp lễ, liền nương khí mà nói: “Có khi hắn không hảo hảo nghỉ ngơi lại đi ra ngoài làm chuyện thô tục…”

Có người đánh gãy lời nàng: “Nhưng hắn là tiến sĩ a.”

“Tiến sĩ hay không tiến sĩ cùng hắn thô tục hay không thô tục quan hệ gì.”

Nghe được có người giúp Trần Sinh nói chuyện, tu sĩ kia mặt lập tức biến sắc. Trừng trừng nhìn người vừa nói, giọng nam thô ách thay thế giọng nói nhỏ nhẹ trước đấy, ngữ khí thô lỗ cùng vẻ bề ngoài cực kỳ không hợp. Bởi vì tương phản quá lớn, mọi người chung quanh đều hoảng sợ, thấy vậy hắn liền ai u một tiếng, tìm về giọng điệu nương khí ban đầu tiếp tục nói: “Đêm qua ta ngủ không được, cho nên muốn tới tìm hắn giảng giải chút đạo lí, cho hắn biết phải làm người như thế nào. Nhưng ta tới đứng gõ cửa hồi lâu cũng không thấy hắn phản ứng, thấy khả nghi, ta đẩy cửa vào phát hiện trong phòng căn bản không có người.”

“Mới đầu ta cho là hắn đi thay y phục, ta liền ở trong phòng đợi hắn nửa canh giờ, ta nghĩ….” Hắn ra vẻ muốn nói lại thôi: “Hắn có muốn kéo trái dưa hấu, nửa canh giờ cũng ăn xong rồi.”

(Kéo dưa hấu ở đây mị nghĩ là bên TQ họ hay thả dưa hấu xuống giếng vào mùa hè để ăn cho mát á, không biết ý tác giả là sao)

Có người nhất thời nghẹn lời: “Hắn khả năng cảm thấy quá tịch mịch. Không có ai đi phòng thay đồ nhìn chút sao?”

“Phòng thay đồ hiện đang có bốn người, đều ăn uống no rồi cũng không thấy cái bóng của hắn…”

Lời này vừa ra mọi người trợn tròn mắt, nghẹn họng trân trối nhìn người vừa nói chuyện. Vị kia hoảng sợ, vội vàng giải thích: “Nói giỡn mà thôi, nói giỡn mà thôi!”

“Lăn!”

“Ai có tâm tình cùng ngươi nói giỡn! Việc này để thủ tọa biết chúng ta phải làm sao bây giờ! Tuy rằng thủ tọa– là mỹ nhân thoát tục thiện tâm rộng lượng,” người này dùng giọng điệu ôn nhu nói ra một tràng dài, lại rống lớn một câu, “Nhưng cũng chịu không được đả kích người trong lòng bị hại chết a!”

“Còn chưa xác định người đã chết ngươi đừng nói bậy!”

Rốt cuộc có người tìm về được lý trí, cao giọng nói: “Mọi người đừng hoảng hốt, nơi này là chùa Thiên Sam, không ai sẽ ở trong chùa Thiên Sam gϊếŧ người, chứng ta đi phụ cận tìm một chút, nhìn xem có dấu vết gì để lại hay không.”

“Đã có người đi, chúng ta đứng đây ngờ vực lẫn nhau không bằng cùng đi tìm manh mối. Đúng rồi, Hề nguyên quân đâu?”

Ý thức được điều gì các tu sĩ nháy mắt an tĩnh lại. Sau một lát có người nhỏ giọng hỏi: “Hề nguyên quân không ở trong phòng sao?”

Người khác nhỏ giọng trả lời: “Không có.”

Lại có người nhỏ giọng hỏi: “Chỉ có một mình Hề nguyên quân không thấy thôi à?”

Lại có kẻ trả lời: “Không phải, tên họ Trần cũng không thấy.”

Trầm mặc ngắn ngủi, không khí lại một lần nữa đóng băng. Mọi người hai mắt mở trừng trừng, tựa hồ phát hiện một đại sự khó lường.

Vì yêu sinh hận, Hề nguyên quân trong lúc nóng giận đã ra tay gϊếŧ chết một phàm nhân. Quách Tử khóc rống ba ngày, kẻ đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh.

Kịch bản đã định.

Những người này ghé vào một góc, mồm năm miệng mười mà suy diễn cốt truyện Trần Sinh bị hại, biểu tình nghiêm túc, nội dung phong phú. Nói cứ như là bản thân đứng ở hiện trường quan sát hết thảy, như một màn Trần Sinh bị hại hiển hiện ngay trước mắt.

Trần Sinh cõng Quách Tề Hữu, mặt vô biểu tình mà lắng nghe trong chốc lát, chờ bọn họ nói đến đoạn Trần Sinh bị Quách Tề Hữu xử như thế nào, hắn liền nhịn không được nói ra một câu: “Sắc trời đã tối, nghỉ ngơi sớm chút đi, có gì thì ngày mai lại nói tiếp.”

Không biết là ai đang nói chuyện, mọi người đồng loạt quay đầu nhìn thoáng qua, thực mau quay lại tiếp tục nói. Nói một hồi có người cảm thấy không quá thích hợp, cẩn thận nghĩ lại mới nhớ ra người vừa nói là ai.

“Ngươi đi đâu?!”

Ong một tiếng, đám người liền vây quanh Trần Sinh.

Quá mức súc động tiếu chút nữa khóc lên thành tiếng.

“Ta còn đang nghĩ, nếu ngươi xảy ra chuyện, ta phải ăn nói với thủ tọa thế nào!”

“Phi! Đừng tự dát vàng lên mặt, ngươi tính là cái gì! Muốn cùng thủ tọa nói chuyện, ngươi cùng thủ tọa rất quen thuộc sao?”

“Ngươi đây là bị ai đánh?”

Có người đang khắc khẩu, có người lại nhẹ nhàng thở ra, lại có người chú ý tới bộ dáng chật vật của Trần Sinh, xem hắn mặt xám mày tro, trên mặt có rất nhiều vết trầy da nhỏ, quần áo bẩn như vừa nằm trên mặt đất lăn vài vòng, lập tức giận dữ, dùng biểu tình như hài tử nhà mình bị đánh hỏi: “Như thế nào lại thành ra như vầy?”

“….” Trần Sinh là càng ngày càng không hiểu bọn họ.

“Không có gì,” nhắc tới việc này hắn cũng nghẹn một bụng hỏa, giọng căm giận nói: “Không biết là kẻ nào thiếu đạo đức, buổi tối lại nơi nơi đào hố, ta đi một bước lại giẫm phải một cái, một bước một cái, thật vất vả mới có thể bò trở về.”

“……”

Hắn nói xong câu này mọi người trầm mặc, mờ mịt hỏi: “Ngươi như thế nào không nói?”

“…. Không có gì.”

“Các ngươi vì sao dùng ánh mắt này nhìn ta?”

“Cái kia… Trần tiểu hữu… Xin hỏi một chút, người sau lưng ngươi là–?”

Trần Sinh nhìn thoáng qua bộ dạng chật vật của Quách Tề Hữu, rốt cuộc hiểu được vì sao biểu tình của họ kỳ quái như vậy. Lúc này hắn mới nhớ tới quan hệ của hắn cùng Quách Tề Hữu không tốt, hắn căn bản không nên cõng Quách Tề Hữu trở về, hẳn là nên đem Quách Tề Hữu ném ở cửa mới đúng.

Nhưng bây giờ hối hận cũng đã muộn, Trần Sinh chỉ có thể da^ʍ lao phải theo lao, mặt không đổi sắc mà nói dối: “Mới vừa rồi Vân Hàn Đại sư kêu chúng ta qua nghe giảng kinh, khả năng lĩnh ngộ của Hề nguyên quân so với ta tốt hơn nhiều, cho nên khi Vân Hàn Đại sư đang thuyết giảng hắn kiền chìm vào trong mộng họa vạn vật.”

—Tục xưng, ngủ rồi.

Sợ bọn họ hỏi nhiều, Trần Sinh lại nói: “Bất quá ta chỉ là tục nhân, nghe không hiểu, chỉ cảm thấy luận đạo cao thâm, nghe hồi lâu cũng có chút mệt mỏi, nếu chư vị không có việc gì ta xin phép đi nghỉ trước, chư vị xin cứ tự nhiên.”

Nói xong hắn liền chạy nhanh vào phòng, sợ bị người ngăn lại hỏi Vân Hàn nói cái gì.

Các vị tu sĩ không có cản hắn, chỉ đứng đấy nhìn hắn, nghĩ thầm Vân Hàn giảng kinh cho Quách Tề Hữu thì thật bình thường, nhưng sao lại kêu cả Trần Sinh theo?

Hơn nữa….

“Hắn mang… Hề nguyên quân về phòng mình.”

Ánh mắt mọi người càng thêm quái dị.

Đêm nay Quách Tề Hữu ngủ cũng không an ổn. Trong mộng hắn giống như bị thứ gì đánh, một thân công pháp vào giờ phút này mất đi hiệu lực, sợ tới mức hắn cuống quýt chạy trốn, vừa lăn vừa bò trở về Tiểu Thánh Phong.

Tiểu Thánh Phong bình thường quạnh quẽ nhưng hôm nay lại thật náo nhiệt, dưới chân núi người đến người đi, truyền đến vài tiếng hô, hình như là sơn môn khai.

Nhưng sơn môn ngày thường sẽ không khai.

Không suy nghĩ cẩn thận vì cái gì mà sơn môn khai, Quách Tề Hữu nghiêng đầu, người phía sau chờ không được, vừa nghe sơn môn khai tất cả liền vọt lại đây. Không hề phòng bị, Quách Tề Hữu bị bắt đi trước, chân vừa bước vào sơn môn, một trận cuồng phong từ đâu kéo đến, hắn bị gió thổi tới một nơi xa lạ.

“Có người không?” Hắn hô to một tiếng, tiến lên phía trước hai bước, mơ hồ nhìn thấy phía trước có hai thân ảnh.

Một người đưa lưng về phía hắn, bóng dáng quen thuộc, tay cầm trường kiếm.

“Sư huynh?”

Quách Tề Hữu không xác định mà hô một câu, nhìn thấy đối diện người nọ còn đứng một người.

Mà đối phương còn đang cười nhạo sư huynh hắn–

“Không thể tưởng tượng được thủ tọa Tiểu Thánh Phong cũng có thất tình lục dục, cũng sẽ gặp trắc trở trong tình cảm a.”

Nghe được lời này Quách Tề Hữu sửng sốt, lại nhìn kẻ châm chọc sư huynh kia nhưng người không thấy. Lúc này hắn mới phát hiện y phục trên người sư huynh thật quen mắt, là vào Xuân triều hội mặc qua.

Mà đối diện bọn họ, ảo ảnh Trần Sinh quyến luyến ỷ lại dựa vào trên người của ảo ảnh sư huynh, hai người quan hệ quá mức thân mật.

Một màn trước mặt giống hệt cảnh hắn đã nhìn thấy ở Xuân triều hội.

Đôi mắt Quách Tề Hữu trong nháy mắt liền đỏ.

Hắn có vài phần ủy khuất, ở trong lòng trộm hỏi chính mình– không cam lòng sao?

Khẳng định là không cam lòng.

Nếu trong lòng sư huynh không có ai, ta có lẽ còn có thể an ủi chính mình một chút. Nhưng hôm nay sư huynh muốn ở bên một người, muốn người này nói chuyện với mình, muốn biết hết thảy về y, muốn đồng sàng cộng chẩm với y… Mà ta… Mà ta…

Quách Tề Hữu khóe mắt ngấn lệ, trong cảm xúc cực độ bi thương mở mở to mắt, không hề phòng bị đối diện với một gương mặt điềm tĩnh đang ngủ say.

— Ta đang ở trên giường của người trong lòng của hắn.

Quách — Tề — Hữu : “…………”

—End–