Chương 15

Trình Tầm Ý vừa nói, mặt mày dần dần rạng rỡ lên, bộ dáng không còn khách khí như trước, khiến đầu ba người đầy vạch đen, hiện tại Lâm Chiến hoàn toàn chắc chắn người này sẽ không làm khó bọn họ, nhưng hắn chưa từng nghe nói Trọc Sắc tán nhân là người lắm lời nha.

"Trình huynh, huynh có thể nói cho ta biết lần này người đứng đầu dẫn đội cho Hành Lam tông là ai không?" Lâm Chiến nghĩ đến chuyện của Lâm Chiêu, không khỏi hỏi một câu, tuy nói giao tiếp không nên nói lời nông lời sâu*, nhưng có một số người mới quen đã thân, đặc biệt là Trọc Sắc tán nhân, hắn cũng là một nhân vật nổi tiếng trong thế hệ trẻ, Lâm Chiến tự tin rằng mình nhìn người rất chính xác.

(*) Giao tiếp không nên nói lời nông lời sâu: có nghĩa là bày tỏ cảm xúc thực sự của bạn với người mà bạn không có mối quan hệ thân thiết.

“Các ngươi gọi khách khí làm gì, tới tới tới, gọi ta là Trình sư huynh á, ta so hai ngươi không lớn hơn mấy tuổi, gọi ta là Tầm Ý đi, còn về tiểu huynh đệ này, khà khà, gọi ta là Trình đại ca đi?" Trình Tầm Ý xoa tay sau khi vừa dứt lời, nhìn chằm chằm vào người khác thì không lịch sự cho lắm, vừa rồi chỉ lo nói chuyện và không thực sự nhìn kỹ, bây giờ nhìn Lâm Chiêu, Trình Tầm Ý trong lòng chắc lưỡi hít hà, tên tiểu tử này có đường nét khuôn mặt quá kinh người đi, không phải là nữ tính, chỉ là quá tinh xảo, khiến hắn có chút xấu hổ, tuy nhiên, tiểu tử này nhìn qua chỉ khoảng hai mươi tuổi nên gọi mình là "Đại ca" cũng không quá đáng.

"Trình đại ca." Lâm Chiêu rất thông minh, biết sau này người nam nhân này sẽ có trợ giúp lớn cho mình, tự nhiên không chút khách khí nào, mở miệng ra gọi.

"Tốt tốt tốt! Nói đến người dẫn đầu này, các ngươi thật sự cần phải chú ý nhiều hơn, trước đây, các đội do các môn phái dẫn đầu chỉ là đệ tử thế hệ trẻ của Nhất phong, dù coi trọng đến mức nào thì cũng chỉ phái người giống như vi huynh đây thỉnh thoảng sẽ đến, chỉ là lần này không biết vì lý do gì mà sư thúc Cận Dương, đệ nhất Tàng Đan phong cũng tới, tính tình lạnh lùng, kiêu ngạo và ghét nhất chuyện trần tục vậy mà có thể xuống núi một chuyến." Bị những người có tính tình tương tự mình, nên Trình Tầm Ý đột nhiên lộ ra vẻ vui mừng, nhưng khi nhắc đến người dẫn đầu này, hắn không khỏi cau mày, là vì hắn không chịu nổi khí tức áp suất thấp của vị sư thúc đã khiến hắn muốn chết cóng này.

"Húc Phương Tôn?" Lâm Chiến siết chặt nắm đấm, là cường giả ở giai đoạn Nguyên Anh hậu kỳ chỉ còn một bước nữa là Hóa Thần, mà chỗ lợi hại nhất của hắn không phải là tu luyện, mà là kỹ năng luyện đan siêu phàm của hắn ta, và đồng thời hắn ta còn thông thạo bói toán, có thể nói là người toàn năng, chính là người mà cha hắn muốn cầu xin, đương nhiên Lâm Chiến sẽ không tự phụ đến mức cho rằng Húc Phương Tôn đích thân tới đây chỉ vì việc giao ước với nhà họ Lâm, với địa vị của Húc Phương Tôn, việc phái đệ tử thân truyền tới sẽ được coi là một sự nể mặt lớn lao đối với nhà họ Lâm.

“Ừ, các ngươi biết thì càng tốt, ngàn vạn phải cẩn thận, không nên chọc tới sư thúc, nếu không……” Trình Tầm Ý nhe răng trợn mắt làm động tác “cạch” ở trên cổ.

"Ồ, tới rồi kìa, chính là người đó, nhìn thấy không." Vừa nói lời này, tám người nhấc cái ghế kiệu cũng dừng lại, một bàn tay thò ra từ dưới tấm chăn mỏng màu trắng, sau đó cả người từng bước một đi khỏi kiệu, lơ lửng ở trên không:" Sư thúc không thích người khác động tay động chân ở trước mặt mình, ngay cả việc kéo rèm cũng chán ghét, thà tự mình làm còn hơn."

“Vậy hắn không cần người hầu hạ mặc quần áo sao, tự mình mặc à?” Không thấy rõ bộ dáng người nam nhân bước ra khỏi ghế kiệu, nhưng từ xa, có thể cảm nhận được một cổ lạnh lẽo có thể xua đuổi người khác ở xa vạn dặm.

“A Chiêu!” Lâm Chiến hét lên một tiếng, vị kia không giống như Trình Tầm Ý, nếu xảy ra việc ngoài tầm kiểm soát, Lâm Chiến sợ chính mình không bảo vệ được đệ đệ.

“Khụ khụ, đây là một câu hỏi hay, có điều…… A Chiêu, đệ tuyệt đối không được nói ra những lời như vậy nữa.” Trình Tầm Ý có ấn tượng rất tốt đối với Lâm Chiêu, tự nhiên không muốn hắn gặp rắc rối.

“Cám ơn Trình đại ca, đệ biết việc lợi, việc hại mà.” Lâm Chiêu bề ngoài hiền lành, ngoan ngoãn tiếp nhận lòng tốt của Trình Tầm Ý, nhưng trong lòng lông mày càng nhíu chặt, người nam nhân đi đến đâu, tất cả đệ tử của tiên môn đều cúi đầu chào, thậm chí những người phàm tục còn quỳ xuống để chào đón hắn ta một cách nồng nhiệt, tuy không nhìn rõ mặt phụ thân mình nhưng hắn vẫn có thể nhìn thấy bóng dáng đó đang quỳ xuống, điều này khiến Lâm Chiêu cảm thấy vô cùng khó chịu, cùng với đó là một cổ oán giận dâng trào trong lòng đối với người nam nhân chưa từng gặp mặt này.