Chương 14: Tiên môn chúc phúc.

Bốn tháng sau, “Tiên môn chúc phúc” 20 năm một lần chính thức bắt đầu. Các gia tộc tu chân lớn Tương Nam đã cùng nhau hành động, sự chuẩn bị đã hoàn tất, nghi lễ hoành tráng đến mức ngay cả Lâm Chiêu đã thấy qua việc đời cũng không nhịn được mà líu lưỡi.

“Lão tử hoàng đế giá lâm sợ cũng không làm hơn như thế này…… Lần này người cha già cũng thật đủ nghẹn khuất rồi.” Lâm Chiêu lôi kéo Lâm Chiến và Địch Thanh Diễm chạy đến ngọn núi phía sau nhà xem náo nhiệt.

Thủ tục tiên môn chúc phúc rất rườm rà, chỉ là tiếp đón những cái lễ nghi đó thôi cũng đủ tra tấn chết người, Lâm Chiêu cũng không có ý định làm theo thủ tục thông thường để gia nhập, lúc này hắn tự nhiên trốn càng xa càng tốt, mới sẽ không đi tham gia trận náo nhiệt đó. Mà Lâm Sở Dương là tộc trưởng của gia tộc Lâm thị dù thế nào cũng phải tuân theo mọi việc từ đầu đến cuối và không thể trốn tránh trách nhiệm của mình. Về phần Lâm Chiến và Địch Thanh Diễm, đã sớm là người được tiên môn chọn, nên chỉ cần triệu tập thì đến diện kiến là được. Tiên Môn thu nhận đệ tử dựa trên tư chất của họ, hai người được năm đại tông môn tranh đoạt, nhân cơ hội lúc này chào mời bọn họ chính là một món hời, rốt cuộc tương lai vào tông môn, những sứ giả này có thể không có địa vị cao như hai người họ.

Trước cửa lớn nhà họ Lâm dưới chân núi hàng nghìn mét, lọng che tấp nập, lụa mềm bay phấp phới, hương thơm, hoa rải rác. Các sứ giả của năm đại tông môn lần lượt xuống xe kiệu, hành vi trịch thượng kiêu ngạo nhưng không làm người chán ghét, quả thực là “Khí phách của Tiên gia”.

"Ha ha, đúng là Phật dựa vào y phục, lại giỏi giả vờ như vậy! Tiên Môn hai mươi năm chỉ nhận phúc một lần, những người đã quen giả vờ này, đương nhiên phải đi ra ngoài làm ra vẻ chứ." Lâm Chiêu có ký ức về hai cuộc đời, hắn tu đạo vì muốn trở nên mạnh mẽ hơn và có thể sát cánh cùng những người hắn thích, đương nhiên, hắn không dành nhiều sự tôn trọng cho cái gọi là "Tiên môn" kia.

Địch Thanh Diễm đột nhiên nghe thấy một nhận xét to gan nhưng chính xác như vậy, hắn ôm vai Lâm Chiêu, gật đầu mãnh liệt, cười vui vẻ.

"A Chiêu, đệ nói năng phải cẩn thận." Lâm Chiến cũng đang nhịn cười trong lòng, nhưng hắn phải làm ra vẻ nghiêm túc trên mặt, nếu không, với lời nói không kiềm chế của Lâm Chiêu, đệ ấy có thể sẽ nói ra điều gì đó "Vô lễ", việc này không tốt.

"Ha ha ha ha, nói rất đúng, tiểu huynh đệ rất có tiền đồ, ta xem trọng đệ!"

Đang lúc ba người Lâm Chiêu đang nói chuyện thì một giọng nói vang lên, ba người lập tức giật mình, người tới là ai? Nếu hắn có thể im lặng đến gần, tu vi của hắn nhất định vượt xa ba người bọn họ. Trong thời điểm đặc biệt này, nếu là người của năm tông môn, vì những gì họ nói, khi nhập môn có lẽ sẽ gặp phải trở ngại.

Với tư cách là huynh trưởng của hai người, Lâm Chiến đương nhiên ôm tất cả mọi việc, hắn đẩy hai người ra sau rồi đứng lên: "Huynh đài là ai, tiểu đệ còn nhỏ, lời nói ra không có lựa lời, xin đừng chê trách."

Người nói chuyện xuất hiện từ sườn đồi cách đó không xa, mỉm cười đi về phía ba người, mặc một chiếc áo choàng màu đỏ tía, đeo thắt lưng đen, trên thắt lưng có một bầu rượu, nhìn khoảng ba mươi tuổi, khuôn mặt tuấn tú bất phàm, nhưng có bộ râu ria mép, dáng vẻ phóng khoáng nhưng không thể che giấu được sự phong lưu tiêu sái.

“Đừng hiểu lầm, đừng hiểu lầm, ta không có ác ý. Tại hạ Trình Tầm Ý, chỉ là nghe lời nói lanh lẹ thú vị của tiểu huynh đệ này, cùng tại hạ rất là hợp nhau, lúc này mới lên tiếng.” Nhìn thấy sự phòng thủ của người đứng đầu, Trình Tầm Ý đi đến một chỗ cách ba người một mét thì bước chân dừng lại, ôm quyền vái chào thi lễ.

“Trọc Sắc tán nhân…… Trình Tầm Ý?” Lâm Chiến và Địch Thanh Diễm liếc nhìn nhau, sau đó quay sang người nào đó để xác nhận.

“Đúng là tại hạ, để ta đoán một chút, huynh đài là Lâm Chiến, vị này chính là Địch Thanh Diễm đi?” Trình Tầm Ý liếc nhìn giữa Địch Thanh Diễm và Lâm Chiêu cuối cùng ánh mắt hắn ta dán chặt vào trên người Địch Thanh Diễm.

“Huynh đài có ánh mắt rất tốt, tiểu đệ Lâm Chiêu, nói chuyện có chút càn quấy, Trình huynh thứ lỗi.” Xác định người đến là Trình Tầm Ý, Lâm Chiến cảm thấy nhẹ nhõm. Vị này là nhân tài kiệt xuất thế hệ này của Hành Lam Tông, chưa đầy ba mươi đã tới tu vi Kim Đan kỳ, cũng nổi tiếng với tính tình không bị ràng buộc và phóng khoáng, giao du rất rộng, tính cách hào phóng, chắc hắn sẽ không trách móc trước lời nói "ngông cuồng" của Lâm Chiêu đâu nhỉ.

“Không trách, không trách, ai u, ta không thể giả vờ nữa, chỉ làm việc này thôi đã mệt chết ta rồi. Thực ra, ta chỉ là đến gặp hai người mà thôi, nhiều năm như vậy, nội môn tuyển chọn đến toàn là người cứng nhắc, thật là nhàm chán, cho nên ta mới chạy ra ngoài, bây giờ xem ra thực sự rất tốt!”