Chương 1.1: Bởi vì tôi rất đắt hàng

"Cho nên tiểu thư đến đây mục đích là muốn kết hôn giả?"

Âm thanh nam nhân mang theo bảy phần ma mị ba phần mỉa mai, chính bởi vì dung mạo cùng giọng nói ưu việt mới khiến cho người ta tha thứ cho anh hết lần này đến lần khác.

Thư Uyên thề, nếu hôm nay đổi là người nào khác nói lời này, cô lập tức sẽ dùng đôi cao gót được dùng đặt riêng, hung hăng đập vào mặt tên đó.

Thư Uyển trong thành phố nổi danh là tiểu thư của gia đình cao quý, tổ tiên bên trên bất kể là ai điều được người khác kính ba phần, kể cả trong giới thượng lưu, chỉ cần cô xuất hiện tuyệt đối sẽ trở thành ngôi sao sáng.

Nói cách khác, cô vì sao phải chịu loại uất ức như thế này.

Nhưng bây giờ không giống xưa nữa, đại tiểu thư cũng phải đưa mặt đến đây để cầu xin giúp đỡ.

Cô cố áp xuống tâm tình nóng nảy tiểu thư, âm thanh lạnh lùng nói: "ừm"

Nam nhân ừ một tiếng, cầm trong tay tài liệu hạng mục trị giá hơn mười vạn tiện đặt trên bàn, một tay chồng cầm, có chút hăng hái hỏi: "Thư tiểu thư, đây là thái độ để nhờ giúp đỡ sao? "

"Anh..."

Sự phẫn nộ đến miệng cũng phải nuốt vào, Thư Uyển đem một phần tài liệu phóng đến trước mặt hắn: "Tôi cũng sẽ không để anh chịu thiệt, chỉ cần hợp tác thành công, thời hạn ba tháng, cổ phần Thư Vạn người sẽ được phần ba."

Bồi dưỡng đầy đặn trước mắt khiến người đàn ông không khỏi cười khẽ một tiếng.

Hắn có thân thể chắn khỏe, lông mi luôn cong lên, đem tướng mạo vốn là lạnh lùng bạc tình bạc nghĩa vẽ ra thêm vài phần đa tình.

Hắn cười nói: "Giả kết hôn ba tháng liền nhận được phần ba cổ phần công ty, đãi ngộ lớn như vậy, đại tiểu thư đây là muốn bao nuôi ta?"

Bao nuôi, hai chữ này không hề dễ nghe, Thư Uyển trong tình trường đã trải, nhưng cô tự thấy bản thân là cô gái cao quý, trong lòng thực chất vô cùng bảo thủ, đến nay cũng chỉ mới hôn một lần.

Vẫn chỉ là chuồng chuồng lướt nước, không mang theo chút du͙© vọиɠ.

Cô đỏ mặt nhấn mạnh: "Không phải, chẳng qua chỉ là hợp tác!"

"Đối với Thư tiểu thư tôi đã nghe nói vẫn đã có vị hôn phu?" Hắn dù bận vẫn u dung: "Thư tiểu thư nên thành thật."

"Tôi không hiểu anh đang nói cái gì hết."

"Vậy để tôi nhắc cho tiểu thư nhớ." Hắn buông tay: " Ví dụ như hôn phu có người phụ nữ khác, hoặc Thư gia đang ngày càng sa sút, nếu cứ tiếp tục tình thế này gia sản sẽ bị vị hôn phu cướp hết."

Người đàn ông lời nói không nhanh không chậm, trên mặt vẫn mang theo nụ cười hoàn mỹ của một quý ông, chỉ là lời nói làm người ta tức giận.

Nhưng mà Thư Uyển biết rõ, hắn nói không hề sai.

Cô cùng Trần Cảnh vốn là thanh mai trúc mã, tuy Trần Gia so với Thư Gia vẫn còn kém nhưng vẫn được coi là danh gia vọng tộc, hai trưởng bối trong nhà có mối quan hệ rất tốt, khi hai người họ được sinh ra liền cho bọn họ đính hôn. Thư Uyên đã từng nghĩ ràng tình yêu là như vậy, hiểu rõ "tế thủy trường lưu"(sử dụng tiết kiệm thì dùng được lâu), thẳng đến tối hôm qua cô đột kích về nước, tại biệt thự Trần Cảnh phát hiện nội y rơi tán loạn, còn có đôi cẩu nam nữ.

Cô không nói hai lời, lập tức vứt bỏ Trần Cảnh, nhưng nhiều năm qua cô một mực không lo đến sự nghiệp của gia tộc, Trần Cảnh vẫn luôn giúp cô làm thay, cho nên Trần Cảnh so với cô còn biết rõ Thư Gia hơn.

Vừa nghĩ đến chính mình không chút nào băn khoăn mà tính nhiệm anh ta, Thư Uyển đã cảm thấy buồn nôn.

"Em cần một người có năng lực tốt dạy em cách quản lý công ty, sẽ cần một người có địa vị cao không sợ hãi khi bị hai nhà họ Trần và Thư liên thủ đả kích, còn cần một người.."Nói xong lời này hắn mập mờ mà xông đến trước cô mở trừng hai mắt: "Lớn lên thật xinh đẹp."

Tâm tư của chính mình đều bị nam nhân nói ra, Thư Uyển nhịn không được đỏ mặt.

Thân là Bạch Phú Mỹ, đàn ông theo đuổi cô không ít, ở trường học thì có những người ưu tú theo đuổi, trong giới thượng lưu thì có các phú nhị đại, còn có các nam nhân tình cờ gặp mặt.

Nhưng nếu muốn công kích đến Trần Cảnh, những người này không đủ.

Hoặc là năng lực không đủ, hoặc là không đủ tiền, hoặc là vẻ ngoài không đủ.

Thư Uyển cả đêm không ngủ, trong đầu bỗng chú ý đến một người-Tạ Trạch Thừa.

Từng là người mới trong giới thượng lưu, nay đã là nhân vật lớn tầm, rõ ràng xây dựng sự nghiệp từ hai bàn tay trắng nhưng đến nay giá trị ròng đã tăng lên theo cấp số nhân.

Mấy năm nay những vị trưởng bối điều dùng cái tên Tạ Trạch Thừa để giáo dục con cái.

Thư Uyển lần đầu gặp Tạ Trạch Thừa là trong một tiệc rượu, lúc ấy hắn là người mới nổi, vừa mới có cơ hội tham gia tiệc rượu cao cấp đến vậy, hắn không kiêu ngạo cũng không nịt hót, chỉ là đứng đó lại tựa như một bức họa, hấp dẫn lấy đám người ai nấy cũng nhao nhao ngẩng đầu.

Thiên kim tiểu thư bọn họ đứng chung một chỗ, dùng trò oẳn tù tì để xem ai thua sẽ phải qua đó xin phương thức liên lạc, nhưng đáy lòng bọn họ ai cũng muốn bản thân sẽ thua.

Thư Uyển tuy chỉ liếc qua nhưng cũng bị vẻ đẹp đó làm cho kinh ngạc, nhưng cô trước sau vẫn giả bộ ngó lơ, cô chưa bao giờ xin phương thức liên lạc của người khác phái, ngày đó là bị bạn thân kéo qua chơi cùng, kết quả cô lại là người thua.

Đối mặt với nhiều ánh mắt ngưỡng mộ và ghen tị, cô xông về phía Tạ Trạch Thừa: "Thêm wechat."

Ngày đó phản ứng của Tạ Trạch Thừa cô đều nhớ rất rõ.

Đôi mắt của nam nhân dưới ánh đèn treo như phát sáng, hắn ngửa đầu uống một ngụm rượu đỏ, hướng cô vẽ ra nụ cười: "Tiểu thư đây là lần đầu xin phương thức liên lạc của người khác sao?"

Thư Uyển bị nụ cười kia làm lung lay, có chút ngượng ngùng đáp: "Không phải ta muốn thêm!"

"Ah-" Tạ Trạch Thừa kéo dài âm điệu, nhìn phía về mấy tiểu thư phía sau cô, đôi mắt nhìn thấu tất thảy: "Vậy không được rồi."

"Tại sao vậy?"

"Bởi vì" Hắn cúi người, liếʍ môi dưới :"Tôi rất đắt hàng"

Khi đó Thư Uyển sững sờ, cho rằng hắn là muốn dựa vào thân thể của chính mình để đổi lấy tài nguyên, tuy rằng trong mắt không có khinh thường, nhưng cũng không có như lúc đầu khẩn trương như vậy.

Cô giật môi, muốn nói cho hắn biết, phía sau đều là phú quý, hắn có thể đổi lấy tài nguyên bằng hắn dốc sức làm nhiều năm.

Nhưng tiếc là cô chưa kịp mở miệng.