Chương 8: Bỏ lại cô

Dứt lời, Long Thiếu Ly lập tức mở cửa xe ra, một cơn gió mát mẻ từ bên ngoài nhanh chóng lùa vào trong xe, làn gió ấy làm cho Long Thiếu Ly vô cùng thoải mái. Anh hơi khom người, đổi một tư thế thoải mái dựa vào sau xe. Anh đang đợi người phụ nữ kia xuống xe, rồi anh sẽ lái đến tiệm rửa xe để dọn dẹp đống bừa bãi này, anh không muốn để mùi vị của người phụ nữ kia chiếm lấy chiếc Rolls-Royce của mình.

Nhưng cô gái trên xe dường như vẫn nằm bất động trên chiếc giường tạm đó, không hề nghe thấy cũng không cử động.

“Tôi bảo xuống xe, cô có nghe thấy không?” Long Thiếu Ly hơi tức giận, cồn trong rượu ngấm vào cơ thể làm cho tính tình của anh đặc biệt trở nên cáu kỉnh.

Lớn tiếng gào to lên nhưng Lạc Hiểu Nhã vẫn hoàn toàn không nghe thấy, cô đang ngủ.

Vừa rồi, người đàn ông kia đã cho cô một trải nghiệm lần đầu tiên cực kỳ mệt mỏi khiến cô lập tức nghiêng người ngủ mất.

Long Thiếu Ly phát hỏa, anh đột ngột bước đến bên cạnh Lạc Hiểu Nhã lần nữa, nóng nảy túm tóc lôi cô ngồi dậy, nói: “Cô có nghe thấy tôi nói gì không, tôi bảo cô xuống xe.”

Anh kéo đầu cô lại gần mình, dường như trong bóng đêm ấy anh nhìn thấy được một gương mặt xinh đẹp, nhưng chất cồn trong người làm cho anh không thể nào nhìn rõ được, hoặc là, anh không muốn nhìn rõ.

Anh biết một số phụ nữ thích ngủ sau khi làm xong chuyện đó, nhưng ngủ như chết thế này thì thật kỳ lạ, anh đã gọi cô mấy lần rồi, hơn nữa âm thanh lại càng lúc càng lớn.

Giả vờ, cô nhất định là giả vờ.

Nghĩ đến đây, Long Thiếu Ly hoàn toàn không còn chút kiên nhẫn nào. Anh không muốn người phụ nữ này tỉnh dậy rồi bám dính lấy anh bắt anh phải chịu trách nhiệm. Vì vậy anh không chút suy nghĩ nào lấy một tấm thảm từ trong xe ra, tùy tiện quấn Lạc Hiểu Nhã lại, sau đó đem quần áo của cô nhét vào trong đó, muốn ngủ thì ra ngoài mà ngủ. Xe của anh cũng không phải phòng ngủ của cô, là tự cô đến trêu chọc anh, không liên quan gì đến anh cả.

Long Thiếu Ly không chút thương tiếc nào bế người phụ nữ kia xuống xe, trực tiếp ném Lạc Hiểu Nhã xuống mặt đất. Thích ngủ là chuyện của cô, dĩ nhiên tất cả đều không có quan hệ gì với anh, nhưng mà ít nhiều gì anh cũng đã cho cô khoảng ba bốn nghìn đô la rồi.

Phủi tay, Long Thiếu Ly xoay người ngồi vào ghế lái, lúc nổ máy khởi động xe, ánh sáng mạnh mẽ từ đèn pha chiếu vào cơ thể của người phụ nữ kia, khiến Long Thiếu Ly thấy một bóng dáng đang ngọa nguậy xuyên qua tấm thảm đó.

Người phụ nữ đã tỉnh, quả nhiên là giả bộ mà. Anh cười lạnh một tiếng, xem ra, anh đã đúng khi vứt cô ra ngoài.

Đạp chân ga, Long Thiếu Ly nghênh ngang lao vào màn đêm rời đi.

Phía sau xe truyền đến tiếng hét thất thanh của Lạc Hiểu Nhã, “A…” Cô đã tỉnh, nhưng lại vô cùng chật vật.