Chương 7: Không nhìn thấy thế giới này

Chóp mũi của anh ngửi thấy một hương thơm, đó là mùi hương thoang thoảng của xà phòng cục. Ở thời đại này rồi mà vẫn còn có người dùng thứ đồ cổ đó nữa sao?

Long Thiếu Ly không nhúc nhích, anh muốn xem thử người phụ này dùng bản lĩnh gì để chiếm lấy cơ thể của anh.

Một tay cô sờ soạng lung tung, nhưng lại bị quần áo cản trở khiến Lạc Hiểu Nhã phải sốt ruột rêи ɾỉ: “Ưm…”

Ngay lúc Long Thiếu Ly cho rằng cô sẽ cởi từng nút áo của anh giống như những người phụ nữ khác, thì Lạc Hiểu Nhã đã trực tiếp nóng nảy cuộn chiếc áo của anh lên…

Trong bóng tối, không hề thấy rõ hình dáng của nhau, đôi môi đỏ mọng tinh xảo của Lạc Hiểu Nhã nhẹ nhàng rơi xuống …

Chẳng qua vào giờ phút này, Lạc Hiểu Nhã không nhìn thấy gì cả, và Long Thiếu Ly cũng như vậy. Trong bóng tối, anh không nhìn thấy mặt của cô, chỉ biết rằng người phụ nữ trước mặt dường như hơi nhiệt tình quá mức.

Đó là một cảm giác chưa từng có trước đây.

Tất cả các động tác cô gái này không tuân theo một quy luật nào cả, không hề giống với những người phụ nữ khác. Mà nụ hôn ngang tàng khác biệt này lại làm cho Long Thiếu Ly cảm thấy khó chịu.

Nhịp độ cực nhanh, nhanh hơn bất kỳ người phụ nữ nào trong trí nhớ của anh, mang lại cho anh một cảm giác cực kỳ mãnh liệt.

Bàn tay anh vô cùng tự nhiên rơi xuống tóc của phụ nữ, khẽ vuốt ve, cảm giác mềm mại mượt mà như tơ lụa làm anh phải nhắm mắt lại hưởng thụ.

Nụ hôn vẫn đang tiếp tục, anh muốn xem cô sẽ tiếp tục khıêυ khí©h anh như thế nào?

Liệu có còn đặc biệt như vừa rồi không?

“A…” Lạc Hiểu Nhã hoàn toàn mê man, đại não không còn nằm trong sự khống chế của mình nữa.



Cả người Long Thiếu Ly mang theo mùi rượu nồng nặc, nhìn vào phản ứng này của Lạc Hiểu Nhã, anh cười xấu xa, người phụ nữ này diễn thật giỏi đấy, ngay cả phản ứng không lưu loát đó mà cũng diễn giống như đúc. Thật là một thiên tài diễn xuất, chỉ đáng tiếc rằng cô đã chọn nhầm nghề, không chọn làm diễn viên mà lại là gái mại da^ʍ.

Nghĩ đến thân phận của cô, anh chợt chỉ muốn tốc chiến tốc thắng, xong chuyện lập tức ném tiền rời đi. Anh tuyệt đối không thể để loại phụ nữ này dây dưa với mình được.

Vì vậy, trong bóng tối, Lạc Hiểu Nhã trở thành một món điểm tâm ngon ngọt đưa đến miệng anh, vô cùng mềm mại.

Cuối cùng, khi mọi thứ bình lặng trở lại.

Long Thiếu Ly khinh thường nhếch khóe môi, thản nhiên rút ra một xấp giấy bạc từ trong ngăn kéo của xe, sau đó nhét vào túi quần người phụ nữ, lạnh lùng nói: “Cô gái, xuống xe được rồi đấy.”