Chương 49: Lời mời

“Ok.” Long Thiếu Ly đắc ý cười một tiếng, hôm nay anh chính là cố ý dẫn theo Bùi Thiệu Hằng. Trước đó Bùi Thiệu Hằng đã đánh cược với anh rằng Lạc Hiểu Nhã nhất định sẽ không ký vào cái khế ước quái quỷ đó, nhưng bây giờ anh đã để cô ký được rồi. Vì thế bữa cơm là Bùi Thiệu Hằng nợ anh, nên nhất định phải đi ăn rồi.

Hai chiếc xe lần lượt lái ra khỏi công viên, Bùi Thiệu Hằng không hề cảm thấy mình dư thừa chút nào cả. Hôm nay mặc dù Lạc Hiểu Nhã không được nhiệt tình với anh ta lắm, nhưng ít ra cô không còn bài xích anh ta nữa. Nghĩ lại vụ tai nạn ô tô kia, anh ta chợt nhận ra tất cả cũng đáng giá, hóa ra hư giọng lại là chuyện tốt.

Lái xe theo sát sau xe của Long Thiếu Ly, Bùi Thiệu Hằng thuận tay cầm chiếc điện thoại nhỏ trên xe, nhanh nhẹn ấn nút, trên đó là tên của Thượng Quang Hồng. “Thiệu Hằng, có chuyện gì?” Âm thanh của người phụ nữ rất nhanh đã truyền đến, mang theo chút mong đợi.

“Đến ngay nhà hàng Bảo Thuyền đi, chú ý sau khi chúng tôi đến thì cô đi vào, tới lúc đó, tôi sẽ tạo cơ hội giúp cô.” Bùi Thiệu Hằng lạnh lùng nói rồi lập tức cúp điện thoại, huýt sáo. Mọi ấn tượng xấu ban đầu của Lạc Hiểu Nhã đối với anh ta hiện tại đều chuyển sang cho Long Thiếu Ly, nghĩ như vậy, trong lòng vô cùng thoải mái.

Bảo Thuyền là nhà hàng đặc sản nổi tiếng nhất thành phố S, đặc biệt là ẩm thực Tứ Xuyên, các hương vị khác cũng cực kỳ chính gốc cả. Ở đây có đủ loại món ăn trời Nam biển Bắc cả, cho nên đây cũng là nơi anh ta và Long Thiếu Ly thường xuyên ghé đến.

Sau khi xuống xe, Tiểu Kỳ một tay nắm tay Lạc Hiểu Nhã, còn tay kia nắm lấy Long Thiếu Ly, đung đưa hai tay đi về phía trước, nói: “Cha, sau này có phải cha sẽ thường xuyên đưa mẹ và con đi chơi rồi đi ăn cơm thế này không?"

“Đúng vậy.”

“Cha ơi, vậy khi nào cha sẽ chữa khỏi mắt cho mẹ? Con muốn mẹ có thể nhìn thấy con.” Cậu vừa nhảy nhót vừa ngẩng đầu nghiêm túc nhìn Long Thiếu Ly.

Long Thiếu Ly chợt nhớ tới những gì Vũ Văn Phong đã nói tối hôm qua, sáng sớm nay anh đã xác nhận lại với bác sĩ Hắc Ngõa. Đôi mắt của Lạc Hiểu Nhã thật ra không khó chữa, điều khó ở đây là rất khó tìm được võng mạc có thể phù hợp với đôi mắt của cô. Anh chột dạ tiếp tục đi về phía trước, đáp: “Tiểu Kỳ, yên tâm đi, cha nhất định sẽ chữa khỏi mắt cho mẹ con.” Anh chỉ nói có thể chữa khỏi, nhưng tuyệt đối không dám nói thời gian chính xác là bao giờ. Việc nghiên cứu không thể cẩu thả, từ nhỏ anh đã biết đạo lý này, nếu không, không những không chữa được mắt cho Lạc Hiểu Nhã, mà còn có khả năng làm cho đôi mắt của cô không có cách nào trông tự nhiên như bây giờ.

“Cha thật tốt bụng.” Cậu gửi một nụ hôn gió, trái tim trẻ thơ là thứ dễ thỏa mãn nhất, trẻ con hoàn toàn tin bất cứ những điều anh nói, hoàn toàn không biết đến sự ám chỉ trong đó…

“Thưa anh, đi mấy người ạ?” Bước vào đại sảnh Bảo Thuyền, ngay lập tức có người phục vụ đến nghênh đón.

“Bốn người, tôi muốn một phòng riêng.”

“Thật xin lỗi, hôm nay đã hết phòng riêng ạ.” Người phục vụ áy náy nói.

Long Thiếu Ly dừng bước, nhìn về phía Bùi Thiệu Hằng, nói: “Thẻ VIP của cậu đâu, đừng giấu không chịu lấy ra chứ, tôi không muốn ăn cơm ở đại sảnh đâu.” Anh chỉ mới trở về hơn ba tháng thôi, cho nên ở trong mắt của những người thành phố S, anh vẫn chỉ là một kẻ xa lạ.

Tuy nhiên, Vũ Văn Phong lại biết đến tiếng tăm bê bối của anh ở nước ngoài. Anh là một tay đào hoa khét tiếng, nhưng đều do những người phụ nữ kia tự nguyện cả.

Bùi Thiệu Hằng lấy ra chiếc ví mang trên người ra, tuy nhiên sau khi cẩn thận nhìn kỹ, anh ta nhún vai, nói: “Thiếu Ly, thật xin lỗi, hôm nay vội vàng đi ra ngoài nên tôi quên mang theo thẻ VIP rồi.” Anh ta cố ý làm vậy, nếu đi vào phòng sẽ rất khó để có thể ‘tình cờ’ gặp được Thượng Quan Hồng.

“Cha, con muốn ngồi ở đằng kia, chỗ nước thủy tinh đó trông thật đẹp.” Ngay lúc Long Thiếu Ly muốn đổi chỗ ăn thì Tiểu Kỳ lại kịp thời giải vây cho Bùi Thiệu Hằng.

“Được rồi.” Long Thiếu Ly chỉ có thể đồng ý, anh mới về thành phố S chưa bao lâu, chỉ là không muốn quá phô trương thôi. Bởi vì anh biết Mai Như Tâm luôn coi anh là cái đinh trong mắt mình, người phụ nữ đó hận anh không thể lập tức rời khỏi thành phố S ngay bây giờ. Do đó anh vẫn luôn khiêm tốn làm việc, không muốn làm cho ông nội tức giận rồi ép buộc anh vào Long Thị, cũng không muốn bị mất tự do một lần nữa.

Nghề nghiệp yêu thích của anh không phải là tổng tài, mà là bác sĩ. Nghĩ đến đây, anh đột nhiên phát hiện ra mình và Vũ Văn Phong vậy mà lại có cùng cảnh ngộ với nhau.

Nghe nói gần đây Đế Quốc Đen cũng đang dần tẩy trắng, nếu như Vũ Văn Phong thật sự chuyển về Đế Quốc Đen, vậy thì nếu có cơ hội, hai người bọn họ có thể so tài y học mới được.

Nhớ đến Vũ Văn Phong ẩn nhẫn trước đây, anh ta đúng thật là lợi hại, có thể thu hồi hết tất cả sự sắc bén của mình, giống như một người bình thường vậy.

Đây là điều anh nên học hỏi Vũ Văn Phong.

Có thể che giấu mọi thứ trong vô hình mà không bị ai phát hiện, chuyện này có thể làm được một ngày hai ngày, một năm hai năm, nhưng đến vài năm như thế thì trình độ này chắc chắn khó có người bình thường nào làm được.

Bốn người họ đi về phía vị trí mà Tiểu Kỳ thích kia, một bên là cửa sổ thủy tinh có dòng nước chảy không ngừng từ trên xuống, nước trong vắt hòa nhịp với thiên nhiên, Tiểu Kỳ cực kỳ tò mò với thứ đồ chơi mới mẻ này, hỏi: "Cha ơi, nước này sao có thể chảy từ trên kính xuống được ạ? "

“À, đó là nước tuần hoàn, cái này rất đơn giản, đợi khi nào con lớn lên nói không chừng có thể thiết kế được thứ đẹp hơn cái này nữa.” Nhìn Tiểu Kỳ, anh thấy chắc vì cậu bé trông thật sự giống mình nên Long Thiếu Ly cảm thấy vô cùng thuận mắt.

Khẽ chống khuỷu tay, cậu nói: “Cha ơi, tấm kính này sẽ đẹp hơn nếu nuôi thêm vài con cá rồi thả thêm một số cây bèo bên trong nữa.” Mọi người đến đây ăn để thư giãn, nhưng lúc này nhìn Tiểu Kỳ lại giống như đến đây để nghiên cứu dòng chảy trên tấm kính này vậy.

Lạc Hiểu Nhã chỉ lẳng lặng ngồi đó, hai người đàn ông cũng nhìn theo ánh mắt của Tiểu Kỳ bắt đầu quan sát dòng nước chảy trên tấm kính kia. Bất chợt tiếng “tách” vang lên, gần đây Tiểu Kỳ đặc biệt nhạy cảm với máy ảnh, cậu là người quay đầu lại đầu tiên. Lại là những tiếng “tách tách” khác, một ký giả đã chọn một góc hoàn hảo để chụp cận cảnh khuôn mặt của Tiểu Kỳ.

Nhìn thấy ánh đèn flash kia, bàn tay nhỏ bé của Tiểu Kỳ tự nhiên đưa lên che trước mặt, câu nói: “Chú này, cháu không biết chú, sao chú lại chụp ảnh cháu vậy?” Tiểu Kỳ đứng dậy, tuy cậu nhỏ con nhưng dáng vẻ không hề thua kém ký giả đang cầm máy ảnh đó.

“Người bạn nhỏ, xin hỏi, cha của cậu có phải là anh Long này không?”

“Tiểu Kỳ, đừng để ý tới anh ta.” Long Thiếu Ly kịp thời ngăn cản, anh ghét nhất là đám ký giả ‘thích’ chụp ảnh đời tư của người khác này, chẳng khác gì ruồi nhặng làm cho người ta cảm thấy phiền phức.

“Người bạn nhỏ, cháu không muốn trở thành tiêu đề trên trang nhất của tờ báo sao?” Ký giả kia vẫn không từ bỏ ý định tiếp tục hỏi.

“Ông ấy có phải cha cháu không đâu phải việc của chú. Để con gọi phục vụ đuổi bọn họ đi mới được, bọn họ làm ảnh hưởng đến bữa tối của con.” Tiểu Kỳ càng nhìn càng không thích những người này.

“Anh Long, nghe nói việc thông báo về hôn lễ của anh với cô Thượng Quan cũng bị hoãn lại bởi vì sự xuất hiện của đứa con trai ngoài giá thú này đúng không?"

“Anh Long, anh định xử lý như thế nào đối với đứa con riêng này cùng mẹ của đứa bé? Anh sẽ cưới cô ấy mà từ bỏ cô Thượng Quan sao?"

“Anh Long, nhà họ Long…”

Một loạt những vấn đề liên tiếp hướng đến Long Thiếu Ly, Lạc Hiểu Nhã ngồi đối diện với Long Thiếu Ly mặc dù không nhìn thấy gì cả, nhưng cô có thể nghe thấy hết tất cả. Cô lặng lẽ nắm tay Tiểu Kỳ, cô muốn đưa Tiểu Kỳ rời khỏi đây, bởi vì Tiểu Kỳ không hề lên tiếng sau khi nghe được câu hỏi của đám ký giả vừa rồi.

Hai chữ “con riêng” đã làm tổn hại nghiêm trọng đến lòng tự trọng của một đứa trẻ. Cậu nắm chặt tay của Lạc Hiểu Nhã, nghiêm túc thấp giọng hỏi: “Mẹ ơi, con có phải là con riêng không ạ?”

Giọng nói non nớt đó hiện rõ sự thấp thỏm, trước kia Tiểu Kỳ cũng từng hỏi vấn đề tương tự như vậy, nhưng đều được Vũ Văn Phong xoa dịu tại chỗ, nhưng bây giờ, mọi thứ đều hỗn loạn như vậy, hỗn loạn đến mức Lạc Hiểu Nhã thật sự không biết phải trả lời con trai như thế nào.

Nhẹ nhàng đứng dậy, mặc dù thức ăn thơm phức đã đặt xuống bàn trước mặt, nhưng cả cô và Lạc Tử Kỳ đều không có cảm giác thèm ăn.

Tay nắm chặt, Lạc Hiểu Nhã ra hiệu Tiểu Kỳ dẫn cô đi.

“Mẹ ơi, lối này.” Tiểu Kỳ đảo mắt nhìn xung quanh, từ nhỏ cậu đã hình thành thói quen trở thành đôi mắt của Lạc Hiểu Nhã, hai người bọn họ chui ra qua một khe hở trong đó.

Ở bên kia, Bùi Thiệu Hằng đã chặn tầm mắt của Long Thiếu Ly lại, lúc này đang bị các ký giả vây quanh. Rốt cuộc Thượng Quan Hồng cũng không ngốc, Bùi Thiệu Hằng cười thầm, sau này chắc chắn Lạc Hiểu Nhã và Lạc Tiểu Kỳ sẽ không bao giờ muốn xuất hiện công khai cùng Long Thiếu Ly nữa.

Xem ra, những ký giả này rất có thể do Thượng Quan Hồng mờ tới. Bọn họ cố ý làm như vậy, bỏ qua Lạc Hiểu Nhã và Lạc Tử Kỳ, nhưng lại chằm chằm không tha cho Long Thiếu Ly.

Hai bóng dáng một lớn một nhỏ bước ra khỏi vòng vây của đám ký giả, ngay lúc Lạc Hiểu Nhã thở phào nhẹ nhõm thì ở phía đối diện, Thượng Quan Hồng đầy vẻ khinh thường đứng trước mặt Lạc Hiểu Nhã. “Đứng lại.” Cô ta đi vào bằng cửa sau được một lúc rồi, cô ta căn bản không đợi được Bùi Thiệu Hằng tạo cơ hội cho mình, trực tiếp mời một nhóm ký giả đến xông vào công kích giúp cô ta.

“Cô muốn làm gì?” Cơ thể nhỏ bé của Tiểu Kỳ tiến về phía trước che chắn cho mẹ của mình.

“Lạc Hiểu Nhã, nói cho bọn họ biết Tiểu Kỳ không phải là con của cô và Long Thiếu Ly đi. Nói sự thật cho bọn họ biết, từ nay về sau không cho phép cô quấy rầy Thiếu Ly nữa. Nếu không, tôi sẽ gϊếŧ chết con trai cô, để cô không thể lợi dụng vẻ ngoài của đứa trẻ này lừa gạt trái tim Thiếu Ly nữa.” Ở Long gia, Thương Quan Hồng chỉ có thể nhẫn nhịn chịu đựng trước mặt ông cụ nhà họ Long, nhưng ở đây, không có bất kỳ người nào của Long gia cả, cô ta muốn làm gì thì làm.

Môi cô nhẹ nhàng run lên, cô chỉ muốn giúp Long Thiếu Ly thôi mà, chỉ muốn nhìn thấy thế giới này. Thương Quan Hồng thật sự tự cho mình là đúng, Long Thiếu Ly rõ ràng không thích cô ta, mà cô ta vẫn sẽ luôn rình rập không dừng tay. Tuy nhiên Lạc Hiểu Nhã không muốn những chuyện này xảy ra trước mặt con trai mình, cô không muốn lưu lại những chuyện này trong sinh mệnh của cậu. “Thượng Quan Hồng, đừng cố tỏ vẻ trước mặt một đứa trẻ, nếu có bản lĩnh thì cô cứ tự nắm giữ cái gọi là trái tim người đàn ông của mình đi.” Cô không sợ, cô không làm gì sai cả. Trong thế giới đen tối của bản thân, cô nắm chặt bàn tay Tiểu Kỳ.

Sáu năm nay bọn họ đã nương tựa vào nhau mà sống.

“Lạc Hiểu Nhã, cô đáng chết.” Thượng Quan Hồng bị kí©h thí©ɧ, cô ta sợ nhất nghe người ta nói mình không nắm bắt được trái tim của Long Thiếu Ly. Điều này khiến lòng tự tôn của cô ta bị tổn hại nghiêm trọng.

“Ba”, một cái tát vung lên, Thượng Quan Hồng muốn dạy cho Lạc Hiểu Nhã một bài học.