Chương 43: Ghen

Anh cười khẽ, Long Thiếu Ly không để tâm đến lời nói của Lạc Hiểu Nhã. Bây giờ cô đang ở trong phòng nhà anh, ngủ trên giường mà anh đã chuẩn bị cho cô.

"Hiểu Nhã, trông em có vẻ ngủ không ngon sao? Sao vậy, giường này ngủ không tốt sao? " Anh cúi đầu hỏi cô, hơi nước trên người anh phả vào cơ thể cô, làm cô vô thức ngả người về phía sau, đổ người lên giường.

“Mẹ, cha, hai người làm gì nữa vậy?” Đúng lúc đó, Tiểu Kỳ chạy tới. Đôi chân nhỏ chạy thật nhanh đến đứng trước mặt Lạc Hiểu Nhã và Long Thiếu Ly. Ngay trước khi Lạc Hiểu Nhã và Long Thiếu Ly còn chưa kịp trả lời cậu, cậu lại nói: “Cha ơi, toàn thân cha đều có cơ bắp, có phải do thường xuyên tập thể dục buổi sáng nên vậy không?”

Khuôn mặt Lạc Hiểu Nhã vốn dĩ đã đỏ bừng vì câu hỏi của con trai, giờ phút này lại càng đỏ hơn. Lời nói của con trai khiến cô biết rằng, Long Thiếu Ly nhất định không mặc gì mà đứng trước mặt cô. Chẳng trách con trai cô lại ngạc nhiên hỏi cô và anh đang làm gì.

“Ừ, mỗi ngày đều vận động nên mới được như vậy. Tiểu Kỳ, sau này con cũng phải vận động nhiều hơn đấy.” Anh nháy mắt, từ vận động đó lại bao hàm nhiều ý nghĩa.

Lạc Hiểu Nhã không biết mình đã đi đến bàn ăn như thế nào, cô thật sự bị bộ dạng của Long Thiếu Ly làm kinh động. Anh chỉ cần dubgf một buổi sáng để Lạc Tử Kỳ ngoan ngoãn gọi anh là cha.

“Tiểu Kỳ, giăm bông rất ngon, cho con này.”

“Cảm ơn cha.” Tiểu Kỳ nhận lấy, cắn một miếng thật lớn, ở đây thoải mái hơn nhiều so với phòng khám. Ngay cả chuyện ăn uống cũng sẽ có người chuyên xử lý, không giống như trong phòng khám chỉ có một mình dì Tinh Du chăm sóc cậu, cậu thích cảm giác được vây quanh như thế này.

“Ngoan lắm, hôm nay cha và mẹ sẽ dẫn con đi gặp ông nội cùng ông cố nhé.” Long Thiếu Ly xoa đầu Lạc Tử Kỳ, ấm áp nói.

“Thiếu Ly, anh có thể …” Lúc này cô chợt nhận ra mình dường như chưa chuẩn bị gì cả cho chuyện này. Chỉ mới ở trong biệt thự này một đêm, Long Thiếu Ly đã vội vàng đưa cô và Tử Kỳ đi gặp ông nội của mình, có vẻ hơi nhanh rồi.

“Hiểu Nhã, tôi đã hẹn với ông nội rồi, buổi tối chúng ta sẽ cùng về nhà tổ ăn cơm.”

“Mẹ ơi, cha nói ông nội tốt lắm ạ.” Thấy Lạc Hiểu Nhã dường như có vẻ không tình nguyện lắm, tiểu quỷ Lạc Tử Kỳ liền thuyết phục.

Con trai thực sự bị tẩy não rồi, mở miệng hay ngậm miệng đều là cha.

Nhưng ngay khi cô muốn nói với con trai mình không được phép gọi như vậy, thì cô lại phát hiện ra rằng mình không thể có cách nào mở lời được cả. Bởi vì, mục đích cô đưa Tử Kỳ đến sống trong căn biệt thự này là để đóng vai vợ cùng con trai của Long Thiếu Ly.

Ăn đơn giản một chút, sau đó cô không thể ăn được nữa. Đặt bát đĩa xuống bàn rồi ngáp hết lần này đến lần khác, cả một đêm cô không ngủ được, bây giờ cô hơi thiêm thϊếp chỉ muốn đi ngủ thôi.

“Hiểu Nhã, tôi đưa em đi ngủ.”

Lúc cô đang mơ mơ màng màng, dường như cô lại được bế về phòng ngủ. Cô một lần nữa nằm trở lại trên chiếc giường lớn đó, mọi thứ diễn ra rất tự nhiên, cứ như thể anh thực sự đã là chồng của cô vậy.

Nhưng khi cô nhắm mắt lại, trong đầu cô lóe lên gương mặt mơ hồ của Phong: “Phong…”

Một chữ thật nhẹ, lại khiến bàn tay của Long Thiếu Ly đang nắm lấy tay cô lập tức căng thẳng, sau đó buông lỏng, xoay người bước ra khỏi phòng của Lạc Hiểu Nhã.

Không biết anh đang tức giận vì điều gì, nhưng anh không thích nghe tên người đàn ông khác được gọi từ trong miệng cô.

Lúc tỉnh dậy, có một chiếc lông mềm trên mũi cô, Tiểu Kỳ đang nghịch ngợm đánh thức cô dậy. “Mẹ ơi, trời sắp tối rồi, cha đợi mẹ lâu lắm đấy, nếu còn không dậy nữa thì cha nói sẽ xử tử mẹ ngay.”

Chậm rãi mở mắt ra, cô đang suy nghĩ về nghĩa của từ “xử tử” trong miệng Tiểu Kỳ là gì.

Đột nhiên cô nghĩ ra.

Mặc dù nhận ra hơi muộn màng, nhưng cô không khỏi kinh ngạc trước lời nói đầy táo bạo của Long Thiếu Ly, bèn đáp: “Tiểu Kỳ, không được nói bậy, mau đi ra ngoài đi, lát nữa mẹ sẽ ra sau.”

Lạc Tử Kỳ thè lưỡi, nói: “Vâng ạ, mẹ phải ngoan đấy.”

Cô thở dài, đứa con trai này của cô thật là bị cô chiều chuộng đến hư rồi, cái gì cũng dám nói cả.

“Mẹ, quần áo ở đầu giường, cha đã tự tay chuẩn bị cho mẹ đấy.”

“Ồ.” Lạc Hiểu Nhã càng lúc càng kinh ngạc. Chuyện đêm qua Long Thiếu Ly cưỡng hôn cô vẫn còn chưa tìm anh tính sổ đây, mà bây giờ anh còn công kích dịu dàng thế này nữa.

Tay sờ vào đầu giường, quả nhiên có một bộ quần áo ở đó. Trong đó còn bất ngờ có thêm áo cùng qυầи ɭóŧ nữa.

Nghĩ đến việc Long Thiếu Ly đã chạm tay vào những thứ vải vóc này, trái tim cô không khỏi đập loạn xạ lên.

Thay quần áo xong, cũng không vội vàng đi ra ngoài. Sau khi ngủ cả ngày, cô vẫn muốn thử gọi điện thoại cho Vũ Văn Phong. Ngón tay ấn xuống, lần này, Vũ Văn Phong rốt cuộc nhanh chóng nhấc máy, anh ấy hỏi: “Hiểu Nhã, em ở đâu vậy? Tại sao lại không nghe điện thoại?”

Giọng nói của Vũ Văn Phong rõ ràng là vô cùng tức giận, có phải giận cô bỏ đi mà không lời từ biệt không? Hít một hơi thật sâu, lúc này Lạc Hiểu Nhã mới nói: “Phong, thật xin lỗi, hiện tại em không thể trở về phòng khám được, về phòng mát xa thì anh tìm một nhân viên mát xa khác đến đảm nhiệm công việc của em nhé.” Cô không phải muốn qua loa lấy lệ với anh, nhưng cô thật sự không biết phải nói gì cả. Đêm hôm qua cô đã quyết định không nói ra sự thật rồi, vậy thì sẽ không nói, bởi vì cô không muốn làm tổn thương anh ấy.

Đang nghe điện thoại, hơi thở của Long Thiếu Ly đột nhiên ập đến. Ngay sau đó eo cô bị siết chặt, anh đang ở sau lưng vòng tay ôm lấy cô, nói: “Em đang nghe điện thoại của đàn ông đấy à?” Anh gặm tai cô hỏi.

Giọng điệu của Long Thiếu Ly trầm thấp, nhưng lại làm cho Lạc Hiểu Nhã giật mình, vội vàng nói với Vũ Văn Phong: “Phong, một năm, cho em một năm, một năm sau em sẽ trở lại phòng khám.” Nói thật nhanh, cũng không đợi Vũ Văn Phong phản ứng lại, cô đã cúp điện thoại.

Trong làn tóc cô có một bờ môi nhẹ nhàng cọ xát, anh nói: “Hiểu Nhã, tôi xin lỗi vì chuyện tối hôm qua, sau này tôi sẽ không tùy tiện hôn em đâu.” Anh vẫn còn nhớ vẻ mặt sợ hãi không thôi của cô, nói tiếp: “Tuy nhiên, trong thời gian thực hiện khế ước, tôi không muốn em gọi cho những người đàn ông khác một lần nào nữa.”

Nhưng Phong không phải người đàn ông khác, anh ấy là người bạn trai mà lòng cô đã ngầm thừa nhận. Một năm sau cô sẽ lập gia đình với Vũ Văn Phong.

"Thiếu Ly, nhưng Phong không giống như vậy. Cô thử thuyết phục anh, thật sự không hiểu trong đầu Long Thiếu Ly đang nghĩ gì, mọi lời nói và hành động của anh trong thế giới của cô bây giờ đều bắt đầu có vẻ kỳ lạ.

“Không phải đã nói để anh ấy chờ em một năm sao? Vậy thì trong một năm đó, tôi hy vọng em sẽ toàn tâm toàn ý thực hiện khế ước mà em đã ký với tôi.” Môi anh vẫn lướt trên tóc cô, bàn tay anh ôm lấy eo cô cũng yên lặng bất động. Mà cái ôm nhẹ từ phía sau này lại ngọt ngào như thể là giữa những đôi tình nhân vậy.

Được rồi, chỉ cần anh không muốn thân thể của cô thì mọi chuyện đều có thể thương lượng. “Thiếu Lý, anh buông tôi ra đi, tôi đồng ý với anh trong vòng một năm này sẽ không liên lạc với Phong nữa, nhưng sau này anh không thể tùy tiện chạm vào tôi như vậy được.”

“Không được, trước mặt người khác lúc nào cũng phải diễn kịch thế này, nếu không, ông nội tôi sẽ nghi ngờ.” Dĩ nhiên lúc vừa nói, Long Thiếu Ly cũng không hề buông cô ra. “Bây giờ là giai đoạn để em thích ứng với tôi. Tôi không muốn lúc chạm vào em, em lại giãy dụa tránh tôi. Tôi muốn em quen với sự tồn tại của tôi.” Một tuyên bố độc đoán không cho phép Lạc Hiểu Nhã phản bác lại chút nào.

Cô muốn đẩy anh ra, nhưng không biết có phải sự dịu dàng của màn đêm không, mà cả người cô giống như nằm dưới đáy cốc vậy, bị anh ôm lấy rồi nắm tay rời đi. Khi bước lên chiếc Rolls-Royce màu đen kia, cô mới nhận ra trong xe chỉ có ba người.

Một người là cô, một người là Tiểu Kỳ, người còn lại là Long Thiếu Ly.

Nhà thờ tổ của gia tộc họ Long nằm ở ngoại ô phía Tây thành phố S. Đó là một nơi rất rộng lớn.

Ngay khi xe chạy vào sân, khu vườn đầy dụng cụ thể thao kia đã thu hút sự chú ý của Tiểu Kỳ, cậu nói: “Cha ơi, sau này con có thể thường xuyên đến đây chơi không?”

“Có thể, chỉ cần con thích thì sau này con có thể sống ở nơi này. Tuy nhiên, cha mẹ sẽ không sống ở đây.”

“À, vậy thì con cũng không sống ở đây, con muốn ở cùng mẹ với cha.” Sự mong đợi vừa rồi lập tức phai nhạt ngay, Lạc Tử Kỳ là một cậu bé thông minh, cậu biết mình đương nhiên phải sống cùng mẹ mới được.

“Tiểu Kỳ ngoan quá.” Long Thiếu Ly không ngờ anh càng lúc lại càng thích Lạc Tử Kỳ. Chỉ mới một ngày thôi nhưng Lạc Tử Kỳ và anh đã quen thuộc như vậy rồi, giống như bọn họ thật sự là cha con vậy.

Ngay sau khi xe dừng lại đã có người làm bước lên nghênh đón bọn họ.

Sự hoành tráng của nơi này còn lớn hơn biệt thự của Long Thiếu Ly, Tiểu Kỳ nói: “Cha ơi, ăn cơm xong con muốn chơi xích đu.”

“Được.” Anh nắm lấy từng người, Tiểu Kỳ bên trái và Lạc Hiểu Nhã bên phải. Lúc đầu Lạc Hiểu Nhã còn muốn phản kháng, nhưng sau đó cô nhớ lại lời anh nói, ở trước mặt ông nội anh cô luôn phải diễn kịch, nếu không ông nội anh sẽ không tin vào mối quan hệ giữa cô và Long Thiếu Ly, cũng sẽ không tin tưởng Lạc Tử Kỳ là con trai của Long Thiếu Ly.

Ngay lúc Lạc Hiểu Nhã để mặc cho Long Thiếu Ly dắt tay cô đi về phía đại sảnh, thì cách đó không xa, một giọng nữ có phần quen thuộc đột nhiên vang lên trước mặt: “Thiếu Ly, sao giờ anh mới đến, ông nội đang nóng lòng chờ anh đấy?” Cô gái kia vừa nói vừa đi về phía Lạc Hiểu Nhã.

Cùng với giọng nói kia là tiếng bước chân vội vã của cô ta, thêm vào đó là sự thù địch của cô ta đối với cô. Lạc Hiểu Nhã chỉ cảm thấy có một ánh mắt lạnh lùng đang dò xét trên người cô, cô ta hỏi: “Thiếu Ly, cô ấy là ai?” Ánh mắt trắng trợn của Thượng Quan Hồng như mũi dao phóng đến người Lạc Hiểu Nhã.

“Cô ấy là mẹ của cháu.” Tiểu Kỳ lập tức bước lên chặn trước mặt Lạc Hiểu Nhã. Dù còn nhỏ nhưng cậu đã cảm nhận được địch ý kỳ lạ của người dì trước mặt này đối với mẹ mình.

Giọng nói non nớt của Lạc Tử Kỳ thu hút sự chú ý của Thượng Quan Hồng, cô ta lúc này mới nhận ra bên cạnh Long Thiếu Ly còn có một cậu bé nhỏ xíu, cúi người ngồi xổm xuống trước mặt Lạc Tử Kỳ, cô ta bị khuôn mặt giống như tạc Long Thiếu Ly của Lạc Tử Kỳ làm cho sững sờ, cô ta hỏi: “Người bạn nhỏ, cháu tên gì?”

“Lạc Tử Kỳ,” Lạc Tử Kỳ không hề hoảng sợ, không hề nóng vội, không hề sợ hãi đáp lại. Dáng vẻ nghiêm chỉnh như một ông cụ non.

Thượng Quan Hồng lập tức nhớ ra, người phụ nữ bên cạnh Long Thiếu Ly cũng họ Lạc, cô ta đã từng nhìn thấy cô ở bữa tiệc tối hôm đó. Bởi vì Long Thiếu Ly đã trốn khỏi cô ta vào đêm ấy nên cho đến bây giờ cô ta vẫn còn nhớ. Cô ta nói: “Cô Lạc, mắt của cô có thể nhìn thấy rồi sao?"