Chương 42: Lừa gạt cô một cách thê thảm

“Long Thiếu Ly, anh mới là người ngang tàng đấy, ai cho anh hôn tôi chứ?”

“Hôm nay không phải em đã hôn Vũ Văn Phong sao, bây giờ tôi chỉ là bắt chước theo em thôi.” Anh vòng tay lại thản nhiên nhìn Lạc Hiểu Nhã, bây giờ cô trông giống như một con sư tử cái đang tức giận vậy. Nhưng trái lại ở trong mắt anh lại mang theo dáng vẻ đáng yêu.

Đây là lý lẽ gì vậy, nghe xong cô cảm thấy vô cùng quái lạ, chuyện này mà gọi là bắt chước sao?

“Long Thiếu Ly, sau này anh đừng chạm vào tôi.” Tức giận nhìn chằm chằm về phía anh, nhưng rõ ràng cô không nhìn thấy, ánh mắt đó lại khiến lòng của Long Thiếu Ly không khỏi rét run lên.

“Ok, sau này sẽ không như vậy.” Anh cười nói, chuyện sau này thì sau này hãy nói, dù sao trong vòng một năm cô đều phải ở bên cạnh anh. Tương lai còn dài, anh không vội.

“Vậy anh đi ra ngoài đi, tôi muốn ngủ.” Cô phải gọi điện thoại cho Phong, bây giờ Phong nhất định sẽ dọa sợ giống như lần cô rời đi cùng Long Thiếu Ly lúc trước vậy.

“Được rồi, tôi cũng đi ngủ, ngủ ngon.” Xoay người rời đi, khóe môi còn vương một giọt máu, nhưng anh không quan tâm lắm. Hoa hồng có gái này, sớm muộn một ngày nào đó anh cũng sẽ khiến cô phải tự nguyện nằm dưới cơ thể anh thôi. Phụ nữ mà, chỉ cần đạt được kɧoáı ©ảʍ thì sẽ trở thành vật phẩm phụ thuộc vào đàn ông thôi. Tuy nhiên. trên đời này cũng chỉ có một người phụ nữ ngoại lệ, nghĩ đến người phụ nữ đó, Long Thiếu Ly liền bước nhanh ra khỏi phòng của Lạc Hiểu Nhã.

Bởi vì, l*иg ngực anh đang nhói lên một cách đau đớn.

Long Thiếu Ly đóng cửa phòng lại, ngay lúc Lạc Hiểu Nhã đang vuốt ngực thở phào nhẹ nhõm thì Long Thiếu Ly lại đột nhiên mở cửa. Bóng dáng cao lớn ấy dựa vào khung cửa, nói: “Hiểu Nhã, quên nói cho em biết, đầu giường có một cái chuông nhấn, em chỉ cần nhấn xuống thì lúc nào cũng sẽ có người giúp việc đến phục vụ cho em. Nhưng mà, nếu không phải đi cùng tôi thì em không thể ra khỏi căn biệt thự này đâu.”

Cô muốn lao đến gϊếŧ anh, nhưng dường như mọi thứ đã thay đổi từ khi cô ký vào bản hợp đồng đó rồi. Cô không lên tiếng, cắn chặt môi, xoay người cầm điện thoại di động lên, không nhìn anh nữa.

Cái gì mà dịu dàng, hóa ra tất cả chỉ là lừa gạt cô thôi.

Nhưng cô, lại ngốc đến mức đi tin tưởng.

Nhìn bóng lưng gầy yếu cô đơn kia, trong nháy mắt Long Thiếu Ly cảm thấy thương tiếc, thuận miệng nói: “Hiểu muội, em yên tâm, một năm sau, tôi nhất định sẽ giúp em chữa khỏi đôi mắt của mình.” Đây là lời thật lòng, anh cùng lắm chỉ đang chơi trò mèo vờn chuột với cô thôi. Chỉ là anh không cam lòng với việc liên tục bị cô đánh bại nhiều lần trước đó.

“Cảm ơn.”

Hai chữ này, vừa khách sáo, cũng vừa hời hợt. Lạc Hiểu Nhã biết, từ nay về sau chỉ có thời gian mới có thể chứng minh được lời của Long Thiếu Ly là thật hay giả. Mà cô, cũng chỉ có thể chờ đợi điều luôn mong mỏi ấy sẽ đến. Thế giới này, cô rất muốn được thấy nó.

Anh đi rồi, nhưng trong phòng vẫn lưu lại mùi của anh. Lạc Hiểu Nhã cầm điện thoại di động lên, nhưng trong lòng cô lại chợt nhói đau.

Vốn dĩ cô muốn nói tất cả mọi chuyện cho Phong, nhưng lúc này khi cầm điện thoại lên, cô lại sợ nghe được sự lo lắng cùng lời phản đối của Phong.

Không thể.

Không thể đem thêm phiền phức đến cho Phong được, anh ấy giúp cô nhiều như vậy. Anh ấy còn thích chính cô, anh ấy cầu hôn cô.

Một năm, một năm sau bọn họ có thể ở bên nhau rồi.

Sau khi suy nghĩ xong, Lạc Hiểu Nhã đột nhiên quyết định không nói sự thật cho Vũ Văn Phong biết, mà cô chỉ nói rằng mình đã tìm một công việc kiếm được nhiều tiền hơn, cho nên, cô muốn cho bản thân và anh một chút không gian.

Nhưng càng nghĩ lại càng thấy như vậy hơi gượng gạo, thế nào cũng không nói ra được.

Cô thật sự không có lý do gì để rời khỏi Vũ Văn Phong.

Trong tích tắc, Lạc Hiểu Nhã lại muốn đổi ý.

Nhưng Tử Kỳ vẫn còn ở trong tay Long Thiếu Ly, vậy thì cứ để mọi chuyện thuận theo tự nhiên vậy.

Chỉ cần anh không chạm vào cơ thể cô, chỉ cần một năm sau anh chữa khỏi đôi mắt cho cô.

Cuối cùng cô vẫn là một người ích kỷ.

Nhấn số điện thoại di động của Vũ Văn Phong, nhưng lần này, chuông điện thoại của anh vang lên rất lâu nhưng lại không có người bắt máy. Tim cô đập thình thịch, cô không tin Vũ Văn Phong không quan tâm bây giờ cô đang ở nơi nào.

Nhưng gọi đến ba lần vẫn không thấy Phong bắt máy, anh ấy giận cô, chắc chắn là như vậy rồi.

Nghĩ đến chuyện này, trong ngực cô chợt đau đớn.

Lẳng lặng dựa vào thành giường, cô co ro người trong căn phòng ngủ đầy mùi hoa nhài, thức trắng đêm.

Đổi giường cô không thể ngủ được.

Cô chỉ cảm thấy mọi thứ thật hỗn loạn, hỗn loạn đến mức không thể hiểu nổi.

Tiểu Kỳ, không biết bây giờ cậu có ngủ ngon không?

Không biết có đạp chăn không?

Bởi vì cô không nhìn thấy cho nên cậu bé từ nhỏ đã tự lập, ngủ một mình trong phòng suốt một năm trời.

Có lẽ, cậu không có chuyện gì đâu nhỉ.

Cứ suy nghĩ miên man như vậy, dần dần, cô cảm thấy ánh nắng len lỏi vào trong phòng, sưởi ấm làn da lộ ra ngoài của cô, làm cho lòng cô cũng có chút ấm áp hơn.

Tay ấn vào cái chuông mà Long Thiếu Ly nhắc tới, cô nhớ Tiểu Kỳ, cô muốn ở cùng một chỗ với Tiểu Kỳ.

Cửa mở ra, Lạc Hiểu Nhã nghe thấy tiếng bước chân, nhưng cô không biết là ai. Mọi người ở đây đều là người xa lạ với cô.

“Thưa bà chủ, cô muốn ăn sáng sao?”

Lạc Hiểu Nhã lắc đầu, nói: “Tôi muốn gặp Tiểu Kỳ.” Long Thiếu Ly không có ở đây, có lẽ anh chưa dặn dò người làm không được phép nói với cô về Tiểu Kỳ. Cho nên cô muốn biết thêm ít chuyện liên quan đến Tiểu Kỳ từ trong miệng của những người giúp việc này. Dù chỉ nghe một chút cũng tốt rồi.

“Tiểu thiếu gia còn đang ngủ, để tôi đi xem cậu ấy đã tỉnh chưa, nếu tỉnh, tôi sẽ mang cậu ấy đến đây.” Nữ giúp việc nhanh nhẹn cười nói, trong giọng nói của cô ấy không có gì bất thường.

“Bây giờ Tiểu Kỳ đang ở trong biệt thự sao?” Lạc Hiểu Nhã đầy mơ hồ, không phải Long Thiếu Ly nói tối hôm qua Tiểu Kỳ đã được gửi đến chỗ ông nội của anh sao?

“Đúng vậy, tiểu thiếu gia tối hôm qua sau khi chơi mệt đã lập tức ngủ say, cậu bé ấy rất ngoan.”

Cách xưng hô tiểu thiếu gia, bà chủ của nữ giúp việc này rất tự nhiên. Tự nhiên như thể cô thật sự là bà chủ, còn Tiểu Kỳ là tiểu chủ nhân của căn biệt thự này vậy. “Đưa tôi đến gặp Tiểu Kỳ.” Lạc Hiểu Nhã chống tay lên thành giường, cô muốn xuống giường. Tên xấu xa Long Thiếu Ly đó, lại lừa gạt cô một cách thê thảm như vậy.

Anh hại cô cả đêm không ngủ được. Anh thật sự là một kẻ hoàn toàn xấu xa.

Nhưng có lẽ do cô đã ngồi quá lâu, lúc chân cô chuẩn bị tiếp đất thì cả người đều đau đớn tê dại. Đôi chân mềm nhũn, cả người cô sắp ngã xuống thảm.

“A” Cô hoảng sợ la lên. Ngay khi cô nghĩ mình sắp ngã xuống thì một cánh tay mạnh mẽ liền mang cô vào trong ngực anh. Hơi thở của người đàn ông phả vào gò má cô, trong nháy mắt đó làm cô cảm thấy cổ mình như bị thiêu đốt vậy.

Gương mặt của Lạc Hiểu Nhã ngay lập tức đỏ bừng lên.

“Mẹ ơi, mẹ không sao chứ?” Bàn tay nhỏ bé của Tiểu Kỳ nắm lấy bàn tay cô, vô cùng quan tâm hỏi han. Con trai cô thật tốt, Tiểu Kỳ mới năm tuổi đã khiến cô cảm nhận được sự ấm áp của gia đình.

“Mẹ không sao.” Thân thể lùi về phía sau, cô muốn lui ra khỏi vòng tay của Long Thiếu Ly, cô không muốn con trai nhìn thấy hình ảnh cô tiếp xúc gần với anh như vậy. Nghĩ đến đây, mặt cô càng đỏ lên. Khoảnh khắc này, rốt cuộc cô không hận anh nữa, bởi vì cô biết những gì anh nói tối hôm qua đều gạt cô cả. Bởi vì, Tiểu Kỳ vẫn đang ở trong biệt thự, Tiểu Kỳ không hề bị đưa đi.