Không có con trai nắm tay cô, cô đột nhiên cảm thấy hơi sợ. Sợ thế giới xa lạ này sẽ mang đến cho cô những tổn thương không thể lường trước được.
“Hiểu Nhã, mẹ sẽ dẫn con đi.” Tần Vinh nghe thấy Lạc Hiểu Nhã gọi Lạc Tử Kỳ bèn lập tức rộng rãi đi đến đỡ lấy Lạc Hiểu Nhã. Long Thiếu Ly đã đồng ý cho bà ta một trăm ngàn tệ, cộng thêm hai trăm ngàn tệ đã đáp ứng trước đó nữa. Bà ta sắp phát tài rồi, thật sự rất cao hứng khi nghĩ về điều đó. Xem ra việc bà ta nuôi cô con gái này là đúng rồi.
Xem ra, người tốt ắt có phần thưởng xứng đáng, mà bà ta khi đó lại tốt bụng chứa chấp Lạc Hiểu Nhã.
Nghĩ đến chuyện tốt bụng này, bà ta lại hơi chột dạ. Thật ra thì, bà ta cho rằng người đàn ông kia sẽ vì Lạc Hiểu Nhã mà quay lại tìm bà ta. Nhưng thoáng hai mươi mấy năm trôi qua, ông ta hoàn toàn giống như bốc hơi khỏi thế giới của bà ta này vậy.
Trong phòng khách lần lượt có hai bản thỏa thuận được Long Thiếu Ly soạn thảo, đã sửa đổi một chút. Giọng nói của Tần Vinh vang lên, Lạc Hiểu Nhã không nhìn thấy nên cũng chỉ có thể dựa vào Tần gia. Vinh đọc từng chữ cho mình.
Lạc Hiểu Nhã nghe xong, nhận lấy một bản hợp đồng bằng chữ nổi mà Long Thiếu Ly đưa cho cô. Sờ đi sờ lại từng chữ một, sau khi cẩn thận xác nhận không có sai sót gì, Lạc Hiểu Nhã cuối cùng cũng gật đầu/ Sau đó cô cầm bút ký tên vào hai bản hợp đồng dưới sự chỉ dẫn của Tần Vinh.
Một cái cất vào trong ba lô của mình, một cái đưa cho Long Thiếu Ly, cô nói: “Thiếu Ly, cái này cho anh.”
Long Thiếu Ly nở nụ cười, thuận tay nhận lấy rồi cẩn thận gấp lại, giao cho quản gia đã đứng ở bên cạnh từ lâu. Sau đó ngón tay bắt đầu nhịp theo tiếng đàn trên sô pha, tâm trạng của anh lúc này cực kỳ tốt.
Đêm nay, người phụ nữ này, anh muốn làm gì thì làm, cô là của anh.
Ít nhất trong vòng một năm, cô thuộc về anh.
Giấy trắng mực đen, cô không thể nào trốn thoát được. Mặc dù có chút thủ đoạn, nhưng ít nhất cũng phải thỏa mãn một chút hư vinh của anh, không thể lúc nào cũng bị cô gái nhỏ này giẫm đạp được.
Thua cô nhiều lần như vậy, tối nay anh phải lấy lại được chút ít chứ.
Khóe mắt nhìn thoáng qua Tần Vinh, Tần Vinh biết đã đến lúc bà ta phải lui đi. Nên biết bà ta đã phải học thuộc lòng bản hợp đồng kia rất lâu, bây giờ bà ta mệt lả rồi, bèn nói: "Hiểu Nhã, mẹ đi lên lầu xem đồ chơi trong phòng Tiểu Kỳ thử rồi sẽ đi, thời gian không còn sớm nữa, con đi ngủ sớm đi. "
“Mẹ, chăm sóc bản thân thật tốt nhé.” Nghe thấy tiếng “thình thịch” của Tần Vinh bước về phía cầu thang, Lạc Hiểu Nhã đột nhiên hơi hoảng sợ. Cô hiểu rõ khi đặt bút ký vào bản hợp đồng ấy, cô thật sự đã không còn đường lui nữa rồi.
Cô chỉ muốn nhìn thấy thế giới này, nhưng mà Phong…
“Thiếu Ly, mấy giờ rồi?” Hình như việc ký khế ước vừa rồi đã tiêu tốn rất nhiều thời gian.
“Rạng sáng.” Anh thuận miệng đáp, Long Thiếu Ly đang đợi Tần Vinh hoàn toàn rời đi, sau đó trong biệt thự này sẽ không còn người ngoài nào nữa. Anh ta không thích cảm giác Tần Vinh ở đây, người phụ nữ vô liêm sỉ đó khiến anh cảm thấy nhục nhã thay. Bà ta vì tiền tài mà thậm chí ngay cả con gái ruột của mình cũng bán đứng. Anh thực sự hoài nghi Tần Vinh rốt cuộc có phải là mẹ ruột của Lạc Hiểu Nhã hay không.
“Thiếu Ly, tôi muốn về phòng trước, tôi muốn gọi điện thoại.” Không nghĩ thời gian lại trôi nhanh như vậy, cô nên gọi một cuộc điện thoại cho Phong, chuyện hợp đồng dù có khó nói đi nữa thì cô nhất định cũng phải nói cho anh biết.
“Được, để tôi đưa em đi.” Bàn tay chạm vào khiến thân thể Lạc Hiểu Nhã run lên như bị điện giật.
“Thiếu Ly, tự tôi đi là được rồi.” Cô cố gắng hất tay anh ra.
“Chờ em quen thuộc với mọi thứ ở đây rồi hãy tự mình đi, còn bây giờ, tôi cảm thấy không yên tâm.” Anh nhẹ nhàng nói, nhưng ánh mắt lại dán chặt vào môi Lạc Hiểu Nhã, hai cánh môi đó, anh muốn lau sạch thay cô.
Đi dọc theo cầu thang thì bắt gặp Tần Vinh đang bước xuống cầu thang, bà ta nói: “Hiểu Nhã, Tiểu Kỳ đã ngủ rồi, trông ngủ rất ngon đấy, hôm khác mẹ lại tới thăm nó.”
“Mẹ, muộn rồi, đi đường phải cẩn thận.” Lạc Hiểu Nhã đứng lại, nghĩ đến trời đã rạng sáng, cô hơi không yên lòng."
“Quản gia Trần, sắp xếp tài xế đưa mẹ của Hiểu Nhã về.”
“Vâng, thiếu gia.”
Lạc Hiểu Nhã ngượng ngùng nói: “Thiếu Ly, ý tôi không phải như vậy.” Cô chỉ dặn mẹ cẩn thận chứ không phải nói muốn nhờ người đưa về.
“Tài xế dù sao cũng rảnh rỗi, cứ để ông ấy đưa bác về một chuyến.” Nắm lấy tay Lạc Hiểu Nhã, anh tiếp tục dẫn cô lên cầu thang. Anh căn bản không quan tâm Tần Vinh có đi chưa, bởi vì nếu bà ta không đi thì quản gia họ Trần nhất định sẽ nói cho anh biết rồi.
Lạc Hiểu Nhã bị dẫn vào một căn phòng tràn ngập hương hoa lài, mùi thơm kia, rất giống với mùi trong phòng mát xa của cô. Cô đẩy tay Long Thiếu Ly ra, chạy như bay đến hai chậu hoa lài ở góc tường, tay vuốt ve cành và cánh hoa trên đó, nói: “Thiếu Ly, cảm ơn anh.”
Bây giờ, người duy nhất cô có thể tin tưởng và dựa vào chính là Long Thiếu Ly.
Nhưng ngay lúc Lạc Hiểu Nhã đang yên tâm nghịch ngợm hai chậu hoa nhài thì thân thể của cô đột nhiên bị Long Thiếu Ly nhấc lên. Anh kéo cô đi rất nhanh, Lạc Hiểu Nhã bị Long Thiếu Ly đẩy tới trước bồn rửa mặt. Long Thiếu Ly mở vòi nước ra, lạnh lùng nói: “Rửa sạch sẽ đi.”
“Hử?” Lạc Hiểu Nhã mơ mơ màng màng, nghe bên tai truyền đến tiếng nước chảy, cô không biết Long Thiếu Ly muốn cô rửa cái gì.
Trong đầu Long Thiếu Ly lại hiện lên hình ảnh Lạc Hiểu Nhã ngón chân hôn Vũ Văn Phong. Anh không nói lời nào mà đưa tay thấm nước, sau đó chà sát đôi môi của Lạc Hiểu Nhã. Anh đáp: “Rửa môi của em sạch sẽ đi.”
“A…” Trên môi cô truyền đến cảm giác đau đớn, Long Thiếu Ly không hề thương tiếc mà xoa mạnh đôi môi của cô, thật sự rất đau.
“Anh muốn làm gì?” Giọng nói lạnh lùng của anh làm cho Lạc Hiểu Nhã hoảng sợ.
“Quá dơ bẩn nên cần được rửa sạch.”
“Anh…” Đôi tay nhỏ bé quơ quơ, Lạc Hiểu Nhã muốn kéo tay của Long Thiếu Ly ra. Hành động của anh làm cô cảm thấy chán ghét, cô không thích anh như vậy.
Nhưng sức lực của cô không thể lay chuyển được cánh tay của Long Thiếu Ly, anh xoa môi cô đến khi nó hơi sưng rồi mới buông tay ra. “Từ nay về sau không được phép tùy tiện hôn người khác, nhất là đàn ông.” Anh ngang ngược nói, ngay cả chính bản thân anh cũng cảm thấy khó hiểu. Anh đây là bị làm sao vậy, chỉ là một trò chơi thôi mà, anh không nên tức giận như vậy chứ.
“Long Thiếu Ly, tôi không phải ký khế ước bán thân. Anh nói xem anh muốn thế nào?” Hành động của Long Thiếu Ly vừa rồi khiến Lạc Hiểu Nhã lập tức cảm thấy có gì đó không ổn, trong lòng lập tức rối rắm.
“Ừ, là khế ước một năm, nhưng mà trong một năm này em không được giao thiệp với bất kỳ người đàn ông nào cả. Nếu không, ông nội tôi sẽ sinh nghi.” Anh ôm lấy cánh tay rồi nhìn Lạc Hiểu Nhã đang có chút luống cuống. Anh vừa nghĩ trong đầu, đây là lần đầu tiên anh đánh bại được người phụ nữ này.
“Điều này không viết trong hợp đồng vừa rồi, anh gạt tôi.”
“Hay là để ngày mai tôi tìm một người đọc giúp cho em nghe bản hợp đồng đó nhé?” Long Thiếu Ly mỉm cười, trong hợp đồng anh không viết muốn cô trở thành người phụ nữ của anh là đã để lại đường sống cho cô rồi. Cô gái này nên cảm kích rơi nước mắt với anh mới đúng.
Trên sàn nhà ẩm ướt, Lạc Hiểu Nhã ngồi bệt xuống. Cô biết, đó là Tần Vinh, mẹ cô đã lừa cô, ngoại trừ Phong ra, cô cho rằng Tần Vinh mới là người cô tin tưởng nhất. Nhưng bây giờ nhìn lại, cô đã sai rồi.
“Em đang sợ cái gì?” Nhìn Lạc Hiểu Nhã ngồi trên sàn nhà, Long Thiếu Ly lại lạnh lùng nói: “Ngoại trừ chuyện này ra, những điều lệ khác đều giống như lời mẹ em đã đọc cho em nghe. Cho nên em không cần phải sợ đâu.” Mặc dù thân thể cô đã từng một hai lần khơi gợi hứng thú trong anh, nhưng anh không thích một người phụ nữ cứng nhắc như gỗ vậy. Nhìn Lạc Hiểu Nhã từ trên xuống dưới, chắc chắn biểu hiện trên giường của cô nhất định không khác khúc gỗ là bao nhiêu. Anh cũng không thích vừa làʍ t̠ìиɦ vừa lo lắng cô sẽ đột ngột lấy dao cạo của anh ra rồi tự sát trước mặt anh đâu.
Nhưng chuyện khác duy nhất đó, lại làm tổn thương Phong.
“Tử Kỳ đâu rồi? Tôi muốn gặp nó.” Chợt nhớ đến con trai, lòng cô run lên, cuối cùng có một linh cảm không lành.
“Đi rồi.”
Hai chữ này làm cho Lạc Hiểu Nhã phát điên lên, đột ngột đứng lên từ sàn nhà, hai tay nắm lấy bả vai Long Thiếu Ly, nói: “Long Thiếu Ly, anh đưa Tử Kỳ đi đâu?”
“Đến chỗ của ông nội của tôi.” Ngay lúc anh và Lạc Hiểu Nhã ký khế ước thì Lạc Tử Kỳ đã bị ôm đi khi đang ngủ.
“Vậy mẹ tôi…” Càng lúc cô càng không dám nghĩ thêm, bởi vì câu trả lời quá mức tàn nhẫn.
“Mẹ em lên lầu lấy tiền.” Mẹ cô là một con mọt hám tiền, chỉ cần có tiền thì chuyện gì cũng có thể làm được. Chẳng trách bà ta lại ngồi tù, không có gì bất ngờ cả.
Trong đầu vang lên từng tiếng nổ lớn, Lạc Hiểu Nhã cảm thấy hô hấp của cô hơi khó khăn. Không được, cô không muốn bị đối xử như thế này, cô nói: “Long Thiếu Ly, anh hèn hạ.”
“Phải không?” Cong môi nở nụ cười nhẹ, anh chỉ muốn lấy lại lòng tự tôn của mình mà thôi. Bởi vì lòng tự tôn của anh trước đây đã bị Lạc Hiểu Nhã giẫm dưới chân rồi. Mà giờ phút này, lại không còn vậy nữa. Long Thiếu Ly nghiêng người sang, đặt môi mình lên môi của Lạc Hiểu Nhã. Đôi môi sạch sẽ của cô, anh muốn nếm thử mùi vị trên đó.
Một mùi hương bạc hà đi sâu vào miệng cô, ngay lúc Lạc Hiểu Nhã còn đang trố mắt ra thì nụ hôn quấn quýt kia đã nhảy múa chiếm lấy cô rồi. Nụ hôn ấy giống như một khúc nhạc dạo của du͙© vọиɠ được viết lên trong đêm khuya thanh vắng, khiến Lạc Hiểu Nhã vô cùng sợ hãi…
Chính là phản ứng theo bản năng, anh chỉ muốn nếm thử đôi môi của cô có mùi vị gì mà thôi. Nhưng dần dần, người phụ nữ có hương hoa nhài này làm anh bị mê hoặc, dù đôi môi của cô khi hôn lên không hề có bất kỳ phản ứng nào, nhưng toàn thân anh lại dâng lên một cảm giác nóng bỏng.
Một tay ôm chặt cái eo nhỏ nhắn của cô, để cô không tự chủ được mà áp vào ngực anh. Khuôn mặt nhỏ nhắn ấy cũng dán sát vào gần mặt anh như vậy, gần đến mức làm anh muốn vân vê cô vào trong cơ thể anh.
Anh đối phụ nữ vẫn luôn như vậy, đây là phản ứng rất tự nhiên thôi mà. Vừa hôn vừa nghĩ như vậy, Long Thiếu Ly cảm thấy nụ hôn này thật sự vô cùng bình thường.
“A…” Tiếng kêu đột ngột vang lên, Long Thiếu Ly bị đau nên chợt buông cơ thể Lạc Hiểu Nhã ra.
“Anh làm gì vậy?” Đứa trẻ cũng đã sinh rồi, chỉ hôn một chút thôi thì sao chứ. Không phải cô đã hôn Vũ Văn Phong ở nơi đông người rồi sao, bây giờ cần gì phải phản ứng lớn như thế. Lại còn cắn anh nữa chứ.
Tiếng động ầm ĩ vang lên. Sau khi anh kêu đau thì tay của cô liền hướng đến mặt của anh. Lần này Long Thiếu Ly đã có phòng bị, một tay bắt lấy tay của cô, nói: “Thật ngang tàng, chỉ là hôn chút thôi mà.”
“Long Thiếu Ly, anh mới là người ngang tàng đấy, ai cho anh hôn tôi chứ?”