Long Thiếu Ly bỗng nhiên không vội nữa.
Vũ Văn Phong vẫn không hề biết chuyện này, anh ấy bắt đầu bận rộn với công việc của mình, bận rộn với giai đoạn chạy nước rút cuối cùng của việc mở rộng phòng khám. Anh ấy cũng mong đợi đến mười ngày sau đó.
Nhưng anh ấy không hề biết đó lại là mồi nhử do Long Thiếu Ly bày ra, ngay cả chuyên gia cũng sẽ cho Lạc Hiểu Nhã một câu trả lời mơ hồ, rất khó mới có thể chữa khỏi đôi mắt cho cô.
Câu trả lời tự nhiên nhưng lại tàn nhẫn phát ra từ miệng của vị bác sĩ nước ngoài kia.
Tận mắt nhìn thấy đôi mắt chờ mong của Lạc Hiểu Nhã dần trở nên xám xịt, trái tim anh ấy như thắt lại.
Hôm đó, Lạc Hiểu Nhã cũng không tiếp đón bất kỳ một người khách nào cả. Cô giấu mình trong phòng rất lâu, ngay cả Tiểu Kỳ cũng không thể nào bước vào thế giới của cô.
Khoảnh khắc đó, cô nhận ra rằng cô thực sự là một người bình thường, cô cũng có lòng ích kỷ. Bởi vì cô thực sự muốn nhìn thấy thế giới vừa xa lạ vừa quen thuộc xung quanh mình.
Sau khi nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng cô cũng bấm điện thoại gọi cho Long Thiếu Ly.
Long Thiếu Ly đã sớm nói chuyện điện thoại với vị bác sĩ nước ngoài kia rồi. Lúc này anh đang ngồi trong phòng làm việc cầm điện thoại chờ Lạc Hiểu Nhã báo tin vui cho mình.
Quả nhiên, chuông điện thoại vang lên, khi nhìn thấy số điện thoại trên đó, Long Thiếu Ly gõ ngón tay lên mặt bàn, anh mỉm cười.
“Thiếu Ly, nếu như tôi ký, anh thật sự sẽ chữa khỏi mắt cho tôi sao?”
“Đúng vậy, tôi sẽ, Long Thiếu Ly tôi chưa bao giờ thất hứa cả. Nếu em không yên tâm, tôi sẽ mời mẹ của em làm chứng cho em.” Trong mười ngày này, anh đã mua chuộc Tần Vinh, chỉ cần có người phụ nữ kia giúp anh, mọi chuyện sẽ dễ dàng thôi.
Cũng tốt, sau khi giấu giếm Phong, cô cũng không muốn giấu Tần Vinh nữa, nếu không, cô sẽ rất mệt mỏi. Mẹ cô là một cái động không đáy mà cô không muốn phải dây dưa nữa. “Anh yên tâm, tôi sẽ đưa cho mẹ tôi một khoản tiền, trong vòng một năm sẽ không để bà ấy làm phiền chúng ta.” Trong tay cô còn có ba mươi vạn tiền tích góp, trước mắt cứ đưa hết cho Tần Vinh, chờ sau này cô có thể nhìn thấy được, đến lúc đó cô sẽ kiếm tiền trả lại cho Long Thiếu Ly. Chỉ cần người còn sống thì cái gì cũng sẽ có được thôi.
"Được rồi, đồng ý, tí nữa tôi sẽ lái xe đến đón em và Tiểu Kỳ. Em không cần mang theo thứ gì cả, chỉ cần em cùng Tiểu Kỳ tới là tốt rồi. Em yên tâm, tôi sẽ đưa Tiểu Kỳ đến nhà trẻ tốt nhất, tôi sẽ không bạc đã cậu bé đâu.” Anh còn muốn cậu bé giả làm con trai anh nữa mà. Nghĩ đến khuôn mặt nhỏ bé giống hệt mình, khóe môi của Long Thiếu Ly chợt cong lên, thật giống mà, chính vì như vậy nên anh mới thích.
“Được, lát nữa gặp.”
Quyết định trong nháy mắt đã đã được đưa ra.
Lạc Hiểu Nhã chỉ mang theo hai bộ quần áo để thay, sau đó nhét vào ba lô rồi vội vàng bước đến phòng Tiểu Kỳ, cậu bé hỏi: “Mẹ, mẹ muốn đưa con đi đâu vậy?”
“Đi dạo nào, mẹ muốn dẫn Tiểu Kỳ đi cùng.”
“Vâng, vâng, Tiểu Kỳ chính là đôi mắt của mẹ.” Tiểu Kỳ vui mừng reo lên, nắm tay cô bước ra khỏi phòng.
Nhưng khi hai người một lớn một nhỏ bước ra khỏi cửa phòng khám, liền gặp Vũ Văn Phong ở phía đối diện đi tới. Bên cạnh anh còn có một bệnh nhân, hai người vừa đi vừa nói chuyện gì đó. Thấy Lạc Hiểu Nhã, Vũ Văn Phong chợt nói: “Hiểu Nhã, em đi đâu vậy?”
“Cha nuôi, mẹ muốn con dắt mẹ đi dạo đấy.”
“Vậy sao, cha cũng muốn đi.” Anh rất nhiệt tình hưởng ứng. Anh đã lo lắng cho Lạc Hiểu Nhã cả buổi chiều, nhưng hôm nay bởi vì có vị bác sĩ nước ngoài đó đến thăm bệnh ở phòng khám nên khách đến phòng khám vô cùng đông đúc, khiến anh cho đến bây giờ vẫn chưa có thời gian ở bên cạnh Lạc Hiểu Nhã.
“Bác sĩ Vũ Văn, vậy răng của tôi…” Nghe thấy Vũ Văn Phong nói vậy, vị khách ở bên cạnh lập tức sốt ruột.
Vũ Văn Phong nở nụ cười, nói: “Đợi tôi một tí, tôi đưa các cô ấy ra ngoài rồi về ngay.” Vũ Văn Phong không nhịn được mà tranh thủ lúc rảnh rỗi không ai phát hiện đưa Lạc Hiểu Nhã ra ngoài.
Anh ấy vừa dứt lời, trái tim Lạc Hiểu Nhã lập tức đập thình thịch.
Nếu như anh ấy phát hiện ra rằng cô muốn rời khỏi mình…
Chỉ sợ rằng cô thực sự sẽ không thể đi được.
Nhưng khi nghĩ đến đôi mắt muốn nhìn thấy của mình, cùng với cuộc hôn nhân không mong muốn của Long Thiếu Ly. Cô đành quyết định tiền trảm hậu tấu, rời đi trước nói cho Vũ Văn Phong biết.
Vũ Văn Phong bước đến gần Lạc Hiểu Nhã, anh ấy cách cô gần như vậy, làm cho mỗi bước chân của cô đều mang theo sự áy náy không thôi.
“Hiểu Nhã, đừng đi đâu xa, sớm trở về nhé.”
“Tiểu Kỳ, nhớ nắm tay mẹ đấy.”
…
Anh biết khi cô nghe được đôi mắt của mình rất khó chữa trị thì trong lòng không hề dễ chịu, nhưng anh lại không có cách nào dành thời gian để ở bên cạnh cô cả. Đợi sau khi anh bận rộn xong thì chắc cô cũng đã đi dạo trở về rồi.
Từng lời nói, đều sưởi ấm trái tim cô.
“Phong, trở về đi, đừng để bệnh nhân đợi.” Đứng trên lối đi dành cho người sang đường, cô quay đầu đối mặt với anh ấy, bên tai mơ hồ có tiếng xe cộ qua lại, cô không biết Long Thiếu Ly đang đợi mình ở đâu, nhưng cô biết anh nhất định đang ở đâu đó gần đây nhìn cô bước ra khỏi phòng khám.
"Được rồi, Hiểu Nhã, khi nào đi mệt thì trở lại, phòng khám là nhà của em mà.” Anh ấy nhẹ nhàng nói, giọng nói đầy từ tính đó thực sự khiến trái tim cô cảm thấy yên lòng.
Nhưng đôi mắt của cô…
Sương mù chợt dâng lên trong ánh mắt, Lạc Hiểu Nhã nhẹ nhàng nhón chân lên, sau đó nhanh chóng hôn nhẹ lên gương mặt của Vũ Văn Phong. Ngay lúc mũi chân chạm đất, cô nhanh chóng nắm lấy tay Tiểu Kỳ chạy trốn khỏi Vũ Văn Phong, chắc là, cô sẽ sớm quay lại thôi.
Bởi vì cô đã đồng ý một năm sau sẽ cưới anh ấy.
Trong làn gió đêm, Vũ Văn Phong chợt ngẩn ra, nhìn theo bóng lưng của Lạc Hiểu Nhã, lần đầu tiên anh nếm được vị ngọt, hương vị ngọt ngào ấy làm cho anh tựa như đang say, cũng tựa như một giấc mơ vậy.
Trong làn gió đêm, Long Thiếu Ly đứng trước chiếc Rolls-Royce màu đen, vô thức siết chặt tay. Thật ra thì anh có Nhu Đạo (võ Judo) cấp 8.
Vũ Văn Phong, anh thật sự rất muốn so tài với anh ta một lần.
Ngày đó, có lẽ không còn xa.
Nhưng anh không biết rằng, trò chơi mà anh muốn chơi vào lúc này lại trở nên vô cùng chân thật.
“Mẹ ơi, chúng ta đi đâu vậy?” Tiểu Kỳ hơi cảm thấy kỳ lạ, Lạc Hiểu Nhã đi quá nhanh, mặc dù cậu không thường đi tản bộ với mẹ, nhưng từ trước đến nay mẹ chưa bao giờ đi nhanh như vậy cả.
Lạc Hiểu Nhã nghiêng người bế Lạc Tử Kỳ lên. Mặc dù cậu mới năm tuổi nhưng không hề nhẹ chút nào cả. Tuy nhiên một người mẹ ôm lấy con trai của mình sẽ vĩnh viễn cũng không hề cảm thấy con mình nặng.
Trên môi cô dường như vẫn còn vương lại mùi vị gương mặt của Vũ Văn Phong, trái tim cô lúc này vẫn đang đập loạn nhịp khi nhớ lại nụ hôn nhẹ nhàng đó.
Có lẽ cô thực sự thích Vũ Văn Phong.
Nghĩ như vậy, lòng cô lại rối loạn lên một cách không thể giải thích được.
Khi trái tim cô đang rối bời không biết làm sao thì một chiếc xe dừng lại ngay bên cạnh, Long Thiếu Ly sải bước xuống, còn có Tần Vinh ở phía sau anh. Bà ta nói: “Hiểu Nhã, đi thôi, mẹ cũng hy vọng đôi mắt của con có thể nhìn được mọi thứ.”
“Mẹ, con để trong phòng mẹ một cuốn sổ tiết kiệm ba vạn tệ, mẹ đi thuê một căn phòng bên ngoài phòng khám nhé, đừng ở lại phòng khám làm phiền đến Phong. Ba vạn tệ đó chắc chắn đủ để mẹ tiêu xài trong một năm rồi.” Nghe thấy giọng nói của Tần Vinh, Lạc Hiểu Nhã liền sắp xếp cho bà.
Tần Vinh liếc mắt nhìn Long Thiếu Ly, giơ hai tay lên với ai, tỏ ý là một trăm vạn.
Ngay sau đó Tần Vinh nheo mắt cười, nói: “Không cần đâu, mẹ biết con tiết kiệm tiền cũng không dễ dàng gì, gần đây mẹ tìm được một công việc khá béo bở, con không cần lo cho mẹ đâu, chỉ cần chăm sóc tốt cho Tiểu Kỳ và chữa khỏi mắt là được rồi.”
“Mẹ, có phải mẹ lại làm công việc trước đây không…”
“Hiểu Nhã, đừng nói nhảm nữa, tuổi mẹ đã lớn rồi, sẽ không quay đầu lại đâu. Con yên tâm đi, lần này mẹ thật sự đã thay đổi.”
“Mẹ …” Trái tim cô nghẹn ngào, cô vừa oán hận Tần Vinh, nhưng lại không thể cãi lại sự thật rằng cô đã được Tần Vinh nuôi nấng.
“Đi thôi, lên xe đi, mẹ đưa con tới đó.”
Bị Tần Vinh nắm tay kéo đi, Lạc Hiểu Nhã bất giác lên xe của Long Thiếu Ly, Tiểu Kỳ ngơ ngác đi theo sau Lạc Hiểu Nhã. Cậu hỏi: “Chú, chú dẫn cháu và mẹ đi đâu vậy?” Đứa nhỏ tuy rằng chưa gặp qua Long Thiếu Ly mấy lần, nhưng trong lòng vẫn còn nhớ đến người chú giống mình này.
Sắc mặt Long Thiếu Ly rốt cục cũng dịu đi một chút khi anh lại đối mặt với Lạc Tử Kỳ, anh đáp: “Về nhà.”
“Phòng khám?” Phản ứng đầu tiên của Lạc Tử Kỳ là Long Thiếu Ly sẽ đưa bọn họ trở lại phòng khám.
“Cạch…” Xe vừa khởi động lại đột nhiên phanh gấp.
Lực quán tính đẩy về phía trước khiến Lạc Hiểu Nhã ngã người ngồi không vững, Long Thiếu Ly vươn tay kéo lấy cánh tay của cô, đôi mắt của anh chăm chú nhìn đôi môi ấy. Nhớ lại hình ảnh cô hôn Vũ Văn Phong mười phút trước, anh thật sự muốn hung hăng dày xéo đôi môi của cô.
Nhưng anh phải nhịn lại, anh sẽ không làm gì cho đến khi Lạc Hiểu Nhã ký vào khế ước. Cố gắng nặn ra một nụ cười miễn cưỡng, anh quay sang Lạc Tử Kỳ, nói: "Tiểu Kỳ, chú chuẩn bị đưa con đến một ngôi nhà mới, một ngôi nhà mới cực kỳ lớn, sẽ có rất nhiều đồ chơi mà con sẽ thích. "
“Mẹ thì sao? Mẹ cũng đi sao?”
“Tất nhiên.”
“Được ạ, được ạ, mẹ đi đâu con sẽ đi đó.” Cậu vỗ tay, suy nghĩ của trẻ con thật đơn giản. Nhưng vừa nói xong cậu đã ngẩng mặt hỏi: “Mẹ, còn cha nuôi thì sao? Cha có muốn chuyển đến nhà mới của chúng ta không?”
Sắc mặt Long Thiếu Ly đột nhiên tối sầm lại, còn chưa kịp đợi Lạc Hiểu Nhã đáp lại, anh đã lập tức lạnh lùng nói: “Không có.” Làm sao anh có thể cho phép người đàn ông khác đến ở địa bàn của mình được.
Anh không cho phép.
“Ồ.” Tiểu Kỳ hơi thất vọng, hỏi tiếp: “Chú ơi, vậy nếu con với mẹ đến nhà mới thì còn có thể gặp được cha nuôi không?”
Long Thiếu Ly không lên tiếng, chỉ thuận tay nhấn nút mở tivi treo trên nóc xe xuống.
Khi bộ phim hoạt hình được chiếu trên màn hình, Lạc Tử Kỳ nhanh chóng bị hình ảnh ấy hấp dẫn, sớm quên mất vấn đề vừa hỏi Long Thiếu Ly.
Lúc này ở trong xe ngoại trừ tiếng phim hoạt hình thì không còn âm thanh nào khác cả.
Rõ ràng rất náo nhiệt, nhưng không hiểu sao Lạc Hiểu Nhã lại cảm thấy có cảm giác buồn bã nặng nề. Cô chỉ mong thật nhanh đến nơi cần đến, như vậy, cô có thể thở phào nhẹ nhõm rồi.
May mắn thay, xe của Long Thiếu Ly rất nhanh đã lại trở nên ổn định, khoảng nửa giờ sau đã đưa cô đến căn biệt thự mà cô từng tới trước đó.
Xe đột nhiên dừng lại, Long Thiếu Ly đưa xe giao cho người làm lái đến ga ra, sau đó đưa tay ra cho Lạc Tử Kỳ, nói: “Đi thôi.”
Bàn tay nhỏ bé đặt trong bàn tay to lớn của anh một cách vô cùng tự nhiên, mà ở phía sau lưng anh, Lạc Hiểu Nhã hốt hoảng gọi Lạc Tử Kỳ: “Tử Kỳ, chờ mẹ với.”