Chương 38: Lúm đồng tiền

“Vậy cũng được.” Cô thấp giọng đáp lại. Mặc dù không tình nguyện lắm, nhưng cô không muốn đợi quá lâu.

Long Thiếu Ly lại trở vào phòng ngủ, từ trong tủ quần áo lấy ra một chiếc áo sơ mi mới tinh. Sau đó mới đi đến trước giường đưa cho Lạc Hiểu Nhã, nói: “Mặc tạm trước đã, tí nữa tôi đưa em về.”

Lạc Hiểu Nhã nhận lấy, cảm giác được Long Thiếu Ly quay đầu lại, anh bây giờ so với lúc cô vừa gặp ngược lại đã quân tử hơn rất nhiều. “Thiếu Ly, cho tôi mượn điện thoại của anh một chút được không?” Điện thoại di động của cô hết pin, tối hôm qua cô phát sốt mà ngủ quên đến bây giờ. Tuy rằng đã nói trước với Vũ Văn Phong nhưng cô vẫn lo lắng Vũ Văn Phong sẽ thấp thỏm vì cả đêm qua cô không về.

“Em muốn gọi cho ai? Tôi bấm số giúp em.”

“Phong.” Cô nhẹ nhàng nói ra một chữ, giữa hai hàng lông mày có một loại cảm giác ấm áp khó tả. Cuối cùng lại khiến Long Thiếu Ly bừng tỉnh thất thần, đứa bé kia, chẳng lẽ là của Vũ Văn Phong sao?

Nhưng đứa trẻ đó không hề giống Vũ Văn Phong chút nào, mà trái lại giống hệt anh.

Ấn từng con số mà Lạc Hiểu Nhã nói ra, điện thoại vừa mới được kết nối lập tức đã có người bắt máy: “Xin chào, cho hỏi ai vậy?” Vũ Văn Phong không biết số điện thoại di động của anh.

“Tôi là Long Thiếu Ly, Hiểu Nhã tìm anh.” Hơi có điểm đắc ý, bất kể như thế nào thì Lạc Hiểu Nhã cũng cả đêm không về nhà, nếu như Vũ Văn Phong đang theo đuổi Lạc Hiểu Nhã thì chuyện này sẽ khiến anh ta ghen tị cả đêm. Anh ăn chắc rồi.

“Cảm ơn, xin hãy đưa điện thoại cho Hiểu Nhã.” Giọng nói của Vũ Văn Phong không nóng không lạnh. Không hề có vẻ phiền muộn như Long Thiếu Ly mong đợi.

“Thiếu Ly, đưa cho tôi.” Mặc dù Long Thiếu Ly không bấm nút loa ngoài, nhưng Lạc Hiểu Nhã có thể nghe rõ ràng cuộc trò chuyện giữa bọn họ.

“À, của em đây.” Đột nhiên, Long Thiếu Ly hơi không muốn Lạc Hiểu Nhã nói chuyện với Vũ Văn Phong, nhưng mà cây cầu này lại do chính tay anh tạo ra cho cô.

Đưa điện thoại di động cho Lạc Hiểu Nhã, cái chạm tay khiến trái tim của Long Thiếu Ly không kiềm được run lên. Cô gái trước mặt mỉm cười, hai má lúm đồng tiền tựa như tràn đầy mật ngọt vậy, mà anh, lặng lẽ đứng trước giường nhìn cô nghe cuộc gọi này.

“Phong, thật xin lỗi, điện thoại của em hết pin vào đêm qua. Sau đó em bị sốt rồi ngủ mê man cho đến bây giờ…” Cô còn chưa nói hết lời đã dừng lại, nhất định là Vũ Văn Phong ngắt lời nói gì đó.

Đúng rồi, anh ấy là bác sĩ, bác sĩ khi nghe được bệnh nhân bị bệnh sẽ không nhịn được mà quan tâm, đây chắc là bệnh nghề nghiệp rồi.

Lạc Hiểu Nhã vẫn mang theo nụ cười trên môi: “Phong, em thật sự không sao, đã hạ sốt rồi, tí nữa trở về anh sẽ thấy em không hề biết nói dối anh mà.”

“…”

“Ừ, được rồi, em sẽ quay về sớm thôi.”

Hai người trò chuyện rất lâu, Lạc Hiểu Nhã mới cúp máy trả lại điện thoại cho Long Thiếu Ly, cô nói: “Thiếu Ly, cảm ơn anh.”

“Nên vậy mà, nếu tối hôm qua không phải vì em cứu tôi, em cũng sẽ không…”

“Không có gì đâu, anh ra ngoài đi.” Cô dịu dàng nói, tuy rằng trên mặt vẫn mang theo nụ cười như cũ, nhưng trong mắt Long Thiếu Ly đã thay đổi, nụ cười của cô đối với anh khác với nụ cười cô dành cho Vũ Văn Phong, không hề giống chút nào.

“À, được rồi, nhưng mà, em phải nói cho tôi biết Phong có phải là bạn trai của em không?” Giờ phút này, Long Thiếu Ly vô cùng muốn biết đáp án này.

Nhìn cô gái trên giường, trái tim anh đập thình thịch, anh đang đợi, hoặc có thể nói là mong đợi một câu trả lời khiến anh thỏa mãn.

Lạc Hiểu Nhã do dự, cô biết Phong có cảm tình với cô, cô cũng biết anh ấy đã đợi cô sáu năm. Trong sáu năm này, hơn hai nghìn ngày đêm, dù là trái tim lạnh lẽo đi nữa thì nhất cũng sẽ được sưởi ấm.

Không phải cô không thích anh ấy, chỉ là cô luôn cảm thấy mình không xứng với anh ấy, cô là một cô gái không còn trong sạch.

Sau một lúc suy tư, cô nhẹ nhàng nói: “Đúng vậy, nhưng mà, tôi không xứng với anh ấy.” Phong cũng được xem là bạn trai của cô nhỉ, cô cảm thấy, bởi vì anh ấy quan tâm cô, anh ấy yêu mến cô, mà cô cũng đã quen với sự hiện diện của anh ấy.

Nếu như không phải có nút thắt trong lòng, có lẽ, cô đã sớm đón nhận anh ấy. Bởi vì ở bên cạnh Phong khiến cô rất thoải mái nhẹ nhàng, cô không ghét điều đó.

Sắc mặt Long Thiếu Ly lập tức thay đổi, anh không hiểu nổi cơn tức giận vô danh của mình tại sao lại bốc lên. May là dù sao sự tức giận của anh Lạc Hiểu Nhã cũng không nhìn thấy. Nếu không, vẻ mặt đầy bất mãn này nhất định sẽ làm cho Lạc Hiểu Nhã sợ hãi.

“Thiếu Ly…” Nói một lúc lâu cũng không thấy Long Thiếu Ly đáp lại, nhưng hơi thở của anh vẫn hiện hữu trước giường, cô có thể cảm giác được sự hiện diện của anh.

Long Thiếu Ly chợt tỉnh lại, vội vàng nói: “Hiểu Nhã, chuyện khế ước có thể không nói với Vũ Văn Phong được không?”

“Tại sao?” Lạc Hiểu Nhã hơi nghi ngờ, nếu như không phải vì không thể nói rõ ràng qua điện thoại, vừa rồi cô đã nói với Vũ Văn Phong về quyết định của mình rồi. Cô thật sự rất hy vọng được nhìn thấy ánh sáng một lần nữa.

“À, tôi sợ anh ấy hiểu nhầm, nếu anh ấy phát hiện ra em đang ở đây với tôi, anh ấy sẽ nghĩ rằng tôi đang cướp bạn gái của anh ấy. Điều này không tốt lắm nhỉ.” Vội vàng giải thích, anh muốn giấu cô trong căn biệt thự này của anh hay một nơi an toàn nào đó khác.

“Không đâu, Phong sẽ không hiểu lầm, Thiếu Ly, anh ấy rất tốt.” Không chỉ tốt, mà là rất tốt.

“Nhưng Hiểu Nhã à, em có bao giờ nghĩ đến, nếu như em vẫn là bạn gái của Phong, liệu ông nội có tin rằng Lạc Tử Kỳ là con trai của tôi không?” Anh đang thử thuyết phục cô.

Lời nói của anh dường như có chút đạo lý, chân mày của Lạc Hiểu Nhã nhíu càng sâu lại, cô đáp: “Ý của anh là bây giờ tôi sẽ làm bạn gái anh sao?”

“Đúng.” Không chút do dự anh nói: "Thật ra, hiện tại tôi nghĩ tạm thời em làm vợ anh sẽ càng thích hợp hơn, như vậy, ông nội lập tức tin tưởng 100%. Nhưng mà tôi cảm thấy thế thì có chút miễn cưỡng với em, nên mới không tiện mở miệng. "

Anh đã nói như vậy, ngược lại giống như cô hẹp hòi vậy. Suy nghĩ một chút, Lạc Hiểu Nhã nhẹ giọng nói: “Chỉ cần anh không ngăn cản tôi liên lạc với Phong thì được thôi.”

“Lạc Hiểu Nhã, hay là chiều nay chúng ta ký hợp đồng đo. Nếu không, bạn trai của em ngăn cảng, chẳng phải tôi sẽ lại phải chết một lần nữa sao.” Anh nói như thể mình là một nàng dâu bị oan ức vậy.

Lạc Hiểu Nhã đỏ mặt, thật ra quan hệ giữa cô và Vũ Văn Phong cơ bản vẫn chưa đột phá khỏi lớp giấy mỏng kia, cho nên cũng chưa công khai, Cố Phong vẫn luôn tôn trọng sự lựa chọn của cô. Tuy nhiên khi Long Thiếu Ly nói như vậy thì lại giống như việc ký hợp đồng của cô với anh là cô đang nɠɵạı ŧìиɧ vậy.

Nắm chặt góc chăn, cô nói nhỏ: “Tôi sẽ suy nghĩ rồi trả lời anh sau, hiện tại tôi chỉ muốn trở lại phòng khám thôi. Tôi không muốn để cho Phong phải lo lắng.” Vừa rồi qua điện thoại, cô hiểu những lời lo lắng của Vũ Văn Phong.

Cô không phải người vô tâm, cô vẫn luôn nhớ đến những người quan trọng nhất trong cuộc đời mình.

Có Tiểu Kỳ, có Vũ Văn Phong, còn có người cha mà cô không biết ấy.

Mặc áo sơ mi của Long Thiếu Ly có hơi lớn, nhưng ở trên người của Lạc Hiểu Nhã lại giống như một chiếc váy ngắn giấu quần vậy, tự nhiên mà không hề bất ngờ.

Khi xe dừng trước Phòng khám Phong Nhã, Long Thiếu Ly nhìn thấy Vũ Văn Phong đang đứng chờ trước cửa qua cửa kính xe.

Lạc Hiểu Nhã mò mẫm muốn mở cửa xe nhưng không được nên cứ trơ mắt ra nhìn như vậy. Long Thiếu Ly thật sự không muốn cô vừa bước xuống xe đã bước vào tầm mắt của Vũ Văn Phong.

Tuy nhiên, Vũ Văn Phong đã đi về phía xe của anh, gõ ngón tay lên cửa kính hô lên: “Để Hiểu Nhã xuống xe.”

Xe hoàn toàn cách âm, nhưng Long Thiếu Ly vẫn thấy rõ khẩu hình của Vũ Văn Phong, anh cười lạnh, lúc này mới ấn chốt điện mở cửa xe. Lạc Hiểu Nhã đẩy cửa bước xuống, ngay khi chân cô còn chưa chạm đất đã hỏi: “Phong, anh ở đâu rồi?”

“Hiểu Nhã, em không sao chứ?” Vũ Văn Phong nhìn thấy chiếc áo sơ mi nam mà cô đang mặc, còn chiếc quần đùi dài đến đầu gối. Mặc dù bộ quần áo này rất kín đáo nhưng lại khiến anh ấy nhíu mày lại.

“Không sao đâu, Phong, chúng ta lên lầu nói chuyện.” Tay cô vô cùng tự nhiên nắm lấy tay Vũ Văn Phong, dưới đôi mắt chăm chú của Long Thiếu Ly, bọn họ bước vào Phòng khám Phong Nhã. Trở về phòng khám sau đó về nhà, Lạc Hiểu Nhã cảm thấy cực kỳ nhẹ nhõm khi ngửi được mùi thuốc khử trùng này.

Mắt thấy hai hình bóng một cao một thấp biến mất trước cửa sổ thủy tinh của phòng khám, Long Thiếu Ly ở sau lưng Lạc Hiểu Nhã hô lên: “Hiểu Nhã, tối nay tôi đến đón em đi ăn tối, không gặp không về.”

Giọng nói của anh rất đột ngột, nhưng anh nhất định phải nói, tựa như chỉ có như vậy mới có thể phá vỡ sự ấm áp của hai người đang đi cùng nhau phía trước kia vậy.

Lạc Hiểu Nhã mỉm cười quay đầu đáp lại: “Được.”

Nhưng tay cô vẫn nắm chặt tay Vũ Văn Phong, không hề buông ra, giống như nhiều năm trước khi anh ấy đưa cô đến bệnh viện để sinh con vậy, anh ấy vẫn luôn là người cô tin tưởng nhất.

Trên đời này không bao giờ có định nghĩa tuyệt đối về một quý ông, nhưng trong lòng Lạc Hiểu Nhã, Vũ Văn Phong là một quý ông. Một người đàn ông mà cô có thể để bản thân tin tưởng dựa vào.

Vũ Văn Phong không hỏi cô tối nay muốn làm gì với Long Thiếu Ly, mà chỉ nắm thật chặt lấy tay cô. Anh ấy chưa từng biết ở trong lòng Lạc Hiểu Nhã, từ lâu anh ấy đã là chỗ dựa của cô, dĩ nhiên cũng là người bạn trai trong trái tim cô. Anh ấy cái gì cũng không biết cả. Anh ấy chỉ biết yên lặng trong nhiều năm chờ đợi cô, ngoại trừ tin tưởng anh ra, cô cũng không hề có bất kỳ biểu hiện nào khác cả. Nghĩ đến đây, trái tim Vũ Văn Phong chợt hơi hoảng loạn.

“Hiểu Nhã, em đợi một chút, anh có chuyện muốn nói với anh Long.”

“Được rồi, anh đi đi, em lên lầu đợi anh.” Trên người cô rõ ràng đang mặc chiếc áo sơ mi rộng rãi của Long Thiếu Ly, nhưng vì người mặc nó là cô nên tất cả mọi thứ đều rất tự nhiên. Tự nhiên đến mức không ai có thể bình phẩm lung tung về chiếc áo sơ mi cùng quần đùi ấy.

Lạc Hiểu Nhã lên lầu, cô đang nhớ về Tiểu Kỳ. Vũ Văn Phong xoay người bước nhanh đến xe của Long Thiếu Ly, Long Thiếu Ly không lái chiếc Rolls-Royce của anh, bởi vì tối hôm qua nó đã đậu ở khách sạn.

“Anh Long, Hiểu Nhã rất đơn thuần, nếu tôi biết anh làm điều gì tổn thương đến cô ấy, tôi sẽ không bỏ qua cho anh.” Sau khi trầm giọng nói xong, Vũ Văn Phong đấm mạnh vào cửa kính xe của Long Thiếu Ly. Lần này anh ấy dùng hết toàn lực, nhưng cú đấm này không hề làm Long Thiếu Ly thấy tay anh ấy thương, mà trên cửa kính xe của anh lại xuất hiện một vết nứt nhỏ.

Vết nứt chói mắt kia làm anh ngẩn ra, hóa ra Vũ Văn Phong cũng là một người thâm tàng bất lộ.