Giọng nói của Bùi Thiệu Hằng vang lên ngay trước người cô, mắt không thể nhìn thấy, nhưng cô cảm nhận được ý định đùa dai trong giọng điệu của anh ta.
Cô cười nhẹ, phớt lờ hơi thở khó chịu xung quanh, dù sao cô cũng không nhìn thấy.
Vậy thì, cứ phớt lờ nó thôi.
Thuần thục dựa vào mép giường, nhẹ nhàng leo lên giường, cô nói: “Thưa anh, mời anh nằm xuống.”
“Thiệu Thành, đừng mà, em không muốn anh nằm đâu, tư thế bây giờ vừa vặn lắm, ưm…” Người phụ nữ vừa kháng nghị Lạc Hiểu Nhã, vừa thấp giọng rêи ɾỉ.
Cùng lúc đó, bên tai truyền đến âm thanh môi lưỡi của cô ta hôn lên da thịt người đàn ông, Lạc Hiểu Nhã vẫn không đếm xỉa đến, cười khẽ nói: “Thưa anh, nếu anh bận rộn như vậy, không bằng khi nào anh xong việc tôi sẽ mát xa giúp anh sau. Nếu không sẽ quấy rầy đến nhã hứng của anh cùng tiểu thư này mất, thế thì không tốt lắm đâu.” Cô hời hợt muốn rời đi, cô ghét nhất chính là loại đàn ông như Bùi Thiệu Hằng, không có được nên mới nhớ đến, mà cô lại chính là người từng làm anh ta nhớ nhung, cũng là người phụ nữ đã từ chối anh ta hai lần liên tiếp.
Bùi Thiệu Hằng thoải mái nằm trên gối, anh ta vốn cho rằng có thể trêu đùa Lạc Hiểu Nhã một lúc, sau đó sẽ…
Nhưng bây giờ, Lạc Hiểu Nhã lại không chui vào cái bẫy mà anh ta đã bày ra sẵn, cô không giận, cũng không tức, thậm chí không hề phản ứng khi nghe thấy âm thanh của người phụ nữ trước người anh ta. Nhưng chính gương mặt trong trẻo không nhiễm bụi trần đó lại gợi lên phản ứng của anh ta.
Anh ta thích gương mặt đó của cô, cực kỳ sạch sẽ.
Sạch sẽ giống như một đóa hoa sen ở trong bùn lầy vậy, làm cho anh ta bị nụ cười của cô mê hoặc ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy.
Cực kỳ đẹp.
Trong khoảnh khắc ấy, Bùi Thiệu Hằng sững sờ, không chịu nổi nụ hôn của người phụ nữ bên cạnh mình nữa, trong trái tim cùng ánh mắt anh ta lúc này chỉ còn lại Lạc Hiểu Nhã trước mắt mà thôi.
Bởi vì đã từng thấy rất nhiều vẻ đẹp diêm dúa, cho nên anh ta rất yêu thích sự thuần khiết của Lạc Hiểu Nhã, đây chính là vẻ đẹp trong veo hiếm thấy ở nơi đô thị cao ốc mọc lên san sát nhau thế này.
Có lẽ, bởi vì sự thuần khiết đó mà cô đã từ chối anh ta hai lần, nhưng Bùi Thiệu Hằng anh ta, sẽ không cho phép có lần cự tuyệt thứ ba đâu.
Chân đạp một cú, anh ta lạnh lùng đá thẳng vào đầu của người phụ nữ đang bận rộn trước mặt.
Cú đá này làm cho cô ta bất ngờ không kịp đề phòng, rên lên đau đớn: “A…”, bàn tay cô ta xoa lấy cái đầu vừa bị anh ta đạp trúng, nói: “Mẹ kiếp… gì vậy?”
Bùi Thiệu Hằng vươn tay tìm ví tiền, nhặt lên, ngay sau đó ném một xấp tiền màu hồng về phía người phụ nữ kia, ra lệnh: “Đi ra ngoài.”
Một loạt các động tác dứt khoát của anh ta, không hề dài dòng chút nào cả, bộ dạng lạnh lùng vô lý kia làm cô ta hơi sững sờ. Phản ứng đầu tiên là không tình nguyện, nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt băng giá của Bùi Thiệu Hằng, cô ta vẫn thức thời ngậm miệng, sau đó không chút ngại ngùng bò dậy khỏi người anh ta, xuống giường, sửa sang quần áo ngay ngắn lại, nhanh chóng chật vật nhặt những tờ tiền kia lên rồi đi về phía cửa.
Lúc đi ngang qua Lạc Hiểu Nhã, cô ta không kiềm được mà nhìn Lạc Hiểu Nhã, cái nhìn đó làm cho cô ta hiểu rõ thế nào gọi là khoảng cách.
Vẻ đẹp trẻ trung thuần khiết kia là thứ mà cả đời này cô ta cũng không thể nào giả bộ được.
Bởi vì nó được hình thành một cách tự nhiên từ trong xương cốt, tuyệt đối không phải cứ muốn thì sẽ có được.