Chương 10

Một lát sau, dường như Thẩm Thanh Hoan cuối cùng cũng tìm lại được nhân tính của anh ta, gửi cho Quý Mộ Dương một tin nhắn ngắn an ủi:

"Nếu nghĩ theo hướng tích cực thì thực ra cậu cũng không bị tổn hại gì."

"Tôi thấy dù có báo cảnh sát đi chăng nữa thì lên hotsearch vẫn chưa phải phiền phức nhất, vấn đề là tìm được anh ta rồi thì cũng không làm được gì."

"Nếu nói cậu là O thì may ra còn báo cảnh sát được, nhưng cậu là một A, pháp luật cũng không bảo vệ cậu, không cẩn thận cảnh sát còn lo cậu quấy rối người khác ấy chứ."

Quý Mộ Dương cầm điện thoại di động hồi lâu, cuối cùng không nói nên lời gõ tin nhắn tiếp theo:

"Cảm ơn anh."

Thẩm Thanh Hoan lập tức trả lời:

"Khách sáo với tôi làm gì, chuyện này để tôi điều tra giúp cậu xem có thể tìm được ai là người mở phòng đó không, chờ tôi ha!"

Quý Mộ Dương chờ đợi suốt một ngày.

Mãi đến giữa trưa ngày hôm sau, Thẩm Thanh Hoan mới gọi điện thoại đến, hẹn Quý Mộ Dương ra ngoài ăn cơm.

Nói là muốn thảo luận về tình hình mà anh ta điều tra được, tiện thể khuyên bảo Quý Mộ Dương.

Quý Mộ Dương: ... Cảm ơn, tôi thực sự không cần khuyên bảo.

Cậu nghi ngờ chuyện xảy ra ngày hôm qua là bởi vì mình không trang bị cẩn thận, bị fan cuồng nhận ra.

Lần này ra ngoài, cậu chẳng những mang theo khăn quàng cổ mà còn đội mũ lưỡi trai, đeo kính râm, về cơ bản che kín mít cả mặt.

Thẩm Thanh Hoan ngồi ở một chỗ lịch sự bên cạnh cửa sổ đợi anh ta, tính riêng tư của nhà hàng này cũng không tệ, ngoài cửa sổ là mặt hồ lăn tăn gợn sóng, những chiếc ghế dài đặt cách nhau rất xa, giữa hai bên lại dùng trúc xanh ngăn cách, bảo đảm cuộc nói chuyện của khách hàng sẽ không bị những người khác nghe thấy.

Quý Mộ Dương vừa thấy anh ta đến lập tức cảm thấy hai mắt của mình bị chấn động dù cách một lớp kính râm.

Thẩm Thanh Hoan mặc áo màu cam của Hermès, phía dưới lại là quần tây màu xanh da trời, sự tương phản về màu sắc giữa hai người quá nổi bật khiến mọi người lớn tiếng ồn ào, cảm giác như sắp đến mức tranh cãi ầm ĩ.

Hơn nữa, anh ta còn phối với một chiếc thắt lưng nạm kim cương.

"Cậu che kín như vậy để làm gì? Sợ fan à?"

Thẩm Thanh Hoan dừng lại, động tác cởi mũ cho Quý Mộ Dương của anh ta cũng được cường điệu hóa, Quý Mộ Dương sợ tới mức cả người né ra phía sau một chút.

"Không có," Quý Mộ Dương cởi khăn quàng cổ của mình: "Nhưng người ngày hôm qua kia có thể là fan mà."

Thẩm Thanh Hoan ngồi về vị trí của mình, vẻ mặt nghiêm túc mở máy tính lên chỉnh về phía Quý Mộ Dương:

"Tôi đang muốn nói về việc này đây. So với nói là fan, tôi cảm thấy còn không bằng nói người kia là ông lớn nào đó thấy cậu có ngoại hình tuấn tú, muốn cho cậu một cơ hội một bước lên mây, kết quả cậu không dễ ngửi lắm, người ta tức giận bỏ đi rồi."

Quý Mộ Dương: "... Anh có thể đừng đề cập đến chuyện không dễ ngửi này không?"

Thẩm Thanh Hoan giơ tay đầu hàng, nói:

"OKOK. Chúng ta nói chuyện chính."

Anh ta chỉ vào màn hình:

"Căn phòng mà cậu gửi cho tôi kia là nhà của công ty doanh nghiệp, bao quanh năm."

Quý Mộ Dương tập trung nhìn lại, trên tài liệu viết tên của công ty, Kalensar.

"Cậu đừng nhìn vào danh tiếng không mấy nổi trội của công ty này, khi điều tra ra lại cực kì khoa trương."

Thẩm Thanh Hoan di chuột xuống phía dưới: "Đây là tình hình sở hữu cổ phần của bọn họ, cậu nhìn kĩ đi."

"Nguồn năng lượng, tiêu dùng, chăm sóc y tế, tài chính... Hơn nữa còn là xí nghiệp dẫn đầu toàn cầu, sở hữu số cổ phần cao nhất lên tới 7%."

Thẩm Thanh Hoan tổng kết nói:

"Tổng giá trị của những cổ phiếu này vượt quá ba tỉ nhân dân tệ--- Nói nó là một thương nghiệp đế quốc cũng không ngoa."

"Điều quan trọng nhất chính là, người sở hữu thực sự của nó vô cùng bí ẩn. Trên danh nghĩa, nó được quản lí bởi quỹ hội nhà CR, mà người bỏ vốn của quỹ hội là một người nặc danh."

Quý Mộ Dương trầm mặc một lát, nói:

"Trong khách sạn có camera không?"

Thẩm Thanh Hoan bất đắc dĩ buông tay, nói:

"Khu vực phòng cho khách hoàn toàn không có camera gì cả."

"Có nhiều nhân vật nổi tiếng đến đó như vậy, tùy tiện chụp bất cứ thứ gì dù chỉ một chút thôi cũng có thể lên tin tức ngay."

"Vậy nên tôi mới nói có lẽ cậu đã bỏ lỡ một cơ hội được một bước lên mây rồi."

"Nếu kiểu ông lớn ở địa vị này thực sự chỉ đích danh muốn gặp cậu thì không phải cứ thẳng tay tiêu tiền rồi hẹn cậu biểu diễn là xong việc rồi sao, tự trói buộc mình thế làm gì?"

Anh ta nhìn sắc mặt có phần âm u của Quý Mộ Dương, ho khan hai tiếng:

"Song có tin xấu tất nhiên cũng có tin tốt."

Quý Mộ Dương xốc lại tinh thần, hỏi: "Cái gì?"

Thẩm Thanh Hoan lộ ra một nụ cười xấu xa:

"Hoàn Vũ gọi điện thoại cho tôi, chính thức mời cậu trở thành một trong những vị khách quý của quý S7."