Hôm sau đó gia đình nhỏ của Tiểu Vũ về lại chung cư của Lạc Y Tuyết.
Vì sức khỏe của Lạc Y Tuyết cộng thêm việc cô mang thai nên Cảnh Diệc Ngôn xung phong làm tất tần tật công việc nhà lẫn bếp núc.
Đem túi thực phẩm mua được ở siêu thị gần đó vào bếp, không mất quá nhiều thời gian hắn đã làm được mấy món ngon miệng.
Lạc Y Tuyết nghĩ sẽ không quá thiên vị khi gọi hắn là một người đàn ông gia đình hoàn mỹ, lên được phòng khách xuống được nhà bếp, thật sự khó gặp.
Bàn ăn của gia đình ba người rất ấm cúng, Cảnh Diệc Ngôn liên tục gấp thức ăn cho Lạc Y Tuyết còn cô lại để thịt vào bát của con trai.
Thằng bé ăn rất giỏi, đũa của nó lia không sót món nào, được mommy cho thịt nó lại ăn nhiều hơn. Sau khi xong bữa lúc rửa bát cùng ba mình nó mới hỏi:
"Sao hôm nay lại làm ít thịt thế ba ba?"
"Ăn nhiêu đó còn chê ít à?" Cảnh Diệc Ngôn vừa xả bọt vừa hỏi.
"Nhưng ít hơn ở biệt thự."
"Nếu bây giờ lấy tiền đi mua nhiều thịt thì sau này tiền đâu để lo cho em bé?"
"Chúng ta nghèo đến thế ư?" Tiểu Vũ ôm đầu, lo lắng.
Cảnh Diệc Ngôn xếch mày: "Thế thì cũng không hẳn, "ai kia" có sổ tiết kiệm mà, đem ra đây thì không sợ thiếu tiền nữa."
"Không đâu, tiền của Cảnh Hạo Vũ phải để dành nuôi mommy, không lấy ra để mua thịt được, tốt hơn ba ba vẫn nên đi kiếm việc mà làm đi!"
"Cha, lại dám dùng giọng điệu sai bảo ba đi làm à? Cảnh Hạo Vũ, con ngày càng to gan rồi!" Hắn không nhịn được định giơ tay cốc cho nó một cái, nhưng thằng bé vội né đi.
Lúc này Lạc Y Tuyết bước vào, nghe được hai cha con nói chuyện tiền nông liền bảo: "Em cũng tiết kiệm được một ít tiền, chi bằng lấy dùng tạm."
"Không được!" Cảnh Diệc Ngôn và Tiểu Vũ đồng thanh nói.
Hai cha con lần nữa nhìn nhau, Tiểu Vũ nói trước: "Mommy cứ giữ tiền đi ạ, ba ba sẽ đi làm đem tiền về đây."
Cảnh Diệc Ngôn lại nói: "Em đừng lo, chúng ta có sổ tiết kiệm."
"Không phải của "chúng ta", sổ tiết kiệm là của Cảnh Hạo Vũ, sau này sẽ cho mommy!"
Thế là cha con lần nữa chí chóe.
Cho đến khi cả nhà ra phòng khách ngồi ăn trái cây đề tài này vẫn chưa kết thúc, sau cùng phải đợi đến lúc đi ngủ, Tiểu Vũ mệt mỏi cả ngày phải ngủ trước vấn đề mới chính thức khép lại.
"Anh nói lần này nhất định phải dùng đến tiền tiết kiệm của Tiểu Vũ sao?" Lạc Y Tuyết không mấy yên tâm hỏi.
Cảnh Diệc Ngôn đang ôm cô nghe vậy bật cười: "Anh chỉ trêu nó thôi em cũng tin sao?"
"Anh trêu Tiểu Vũ sao?"
"Vậy em nghĩ tổng tài Cảnh thị làm việc quần quật quanh năm, đến khi bị cách chức lại không được gì sao? Ngốc quá!"
Lạc Y Tuyết hơi ngố ra, lời của hắn quả nhiên có lý, mắt nhìn của cô quá hạn hẹp rồi, dù không làm chủ Cảnh thị nhưng Cảnh Diệc Ngôn vẫn có cổ phần trong tay, hắn vẫn là một cổ đông lớn của tập đoàn.
"Vậy tiếp theo anh định làm sao?"
"Chuyện này còn phải xem mẹ của anh có phản ứng gì tiếp theo. Nhưng mà Y Tuyết này..."
"Sao cơ?" Vẻ mặt của hắn sao lại nghiêm trọng vậy.
Nhìn cô căng thẳng theo mình Cảnh Diệc Ngôn lại bật cười, xoa má của cô: "Được rồi, không cần sợ, anh chỉ muốn nói vấn đề sổ tiết kiệm của Tiểu Vũ cho em được rõ."
"Vâng."
"Em đừng nghĩ trong đó chỉ có vài đồng lẻ của nó, thật ra hàng tháng hàng năm, tiền bỏ vào đó đều là tiền của anh kiếm được từ Cảnh thị, nên là sử dụng một ít cũng không đến nỗi nào đâu."
Lạc Y Tuyết a một tiếng, vẫn không hiểu tại sao hắn lại nói chuyện này cho mình, chỉ là cô thắc mắc ở một chỗ: "Anh làm như vậy khác nào giao hết tài sản cho Tiểu Vũ rồi, giả sử như chúng ta không gặp lại nhau, anh cưới cô gái khác, há chẳng phải sẽ làm đối phương khó chịu."
Cảnh Diệc Ngôn lắc đầu: "Không đâu, anh làm như vậy là bởi vì từ đầu anh đã không có ý định kết hôn rồi, dù anh không nhớ ra em nhưng tìm thức của anh lại luôn tìm kiếm bóng dáng của em, sau cùng nếu không may mắn gặp lại em, thì anh sẽ là người đàn ông độc thân giàu có với đứa con trai nghịch tử thôi, ha ha..."
"Không đùa, sao anh đang nói lại đột nhiên đùa chứ." Lạc Y Tuyết phàn nàn, nửa vế đầu của hắn làm cô rất cảm động cơ.
"Sao vậy, không thích anh đùa sao?" Hắn ôm bả vai cô, nhẹ hỏi: "Trước đây anh là người như thế nào, đối xử với em như thế nào, có tốt như bây giờ không?"
Vấn đề này là một chủ đề khá thú vị, nhắc đến chuyện năm năm trước yêu nhau Lạc Y Tuyết trước sau vẫn thấy hạnh phúc: "Đương nhiên là tốt hơn bây giờ rồi?"
"Sao cơ?" Cảnh Diệc Ngôn hơi ghen với quá khứ, hắn không thích nha, hắn bây giờ còn chưa hoàn mỹ sao?
"Đúng vậy, lúc trước anh rất nghiêm túc và khuôn mẫu, thậm chí có hơi nghiêm khắc nữa, lúc nào cũng như một chiếc ô lớn che chở cho em, ở bên anh em thấy như mình đang ở bên thần tượng vậy, thật thích."
"Thì ra lúc trước em cuồng anh như vậy." Cảnh Diệc Ngôn cũng hơi tự hào nhưng Lạc Y Tuyết lại lắc đầu: "Chỉ là năm năm trước thôi, bây giờ không như vậy."
"Sao thế?" Cảnh Diệc Ngôn xoắn xuýt, cô lại cười: "Bởi vì bây giờ em cảm thấy anh có Tiểu Vũ nên anh cũng bị nó lây tính cách trẻ con rồi, so với lúc trước anh dường như trẻ ra mấy tuổi vậy, chỉ còn sót một tính cách là giống trước đây thôi."
"Tính gì?"
"Đa nghi." Lạc Y Tuyết nhẹ nhàng nói ra hai chữ này, Cảnh Diệc Ngôn thì ngẩn ra, cô lại nói: "Cái này gọi là tính nết có đánh chết cũng không hết được. Nhưng đây là đặc trưng, em thích."