Chương 6: Hiểu được lý do (tiếp)

"Sao thế? Hôm nay cậu có việc gì mà tìm tớ gấp vậy?"

"Tớ... tớ..."

Không hiểu tại sao ở nhà đã quyết tâm rồi. nhưng khi gặp Tiểu Niệm thì Minh Triết lại rung quá, rồi cứ lắp bắp không nói thành câu.

"Sao cậu nói chuyện lắp bắp vậy?"

Bây giờ Tiểu Niệm mới chú ý đến hai cái tay của Minh Triết, hình như từ đầu đến cuối điều để ở phía sau, mà không biết là đang giấu cái gì nữa.

"Cậu giấu cái gì ở phía sau lưng vậy? Cho tớ xem với."

Tiểu Niệm cứ kéo tay Minh Triết ra rồi nhìn qua nhìn lại để xem nó là gì, nhưng mà Minh Triết lại giữ rất chặt làm cậu ấy không tài nào biết được nó là gì.

"Cậu ngồi im đi rồi tớ đưa cho cậu."

Thế là buộc lòng Tiểu Niệm phải ngồi im, chờ Minh Triết lấy cái thứ đang giấu ở phía sau lưng kia ra cho mình xem. Bỗng nhiên Minh Triết lại quỳ một chân xuống đất làm cho Tiểu Niệm ngỡ ngàng, cậu lại mang ra một chiếc nhẫn để ở trước mặt Tiểu Niệm.

"Dương Tiểu Niệm, cậu làm người yêu tớ nhé..."

Trong tim của Tiểu Niệm bây giờ hình như có rất nhiều cảm xúc đan xen, khiến cậu cứ im lặng rất lâu mà nhìn Minh Triết. Còn Minh Triết thấy Tiểu Niệm cứ im lặng, cậu cứ ngỡ rằng Tiểu Niệm không đồng ý rồi nụ cười cũng dần tắt đi.

"Tiểu Niệm, cậu không đồng ý hả?"

Minh Triết lấy hết can đảm của mình để hỏi Tiểu Niệm thêm một lần nữa, vì dù kết quả thì cậu cũng chấp nhận, nhưng chỉ sợ từ nay khó làm bạn mà thôi. Minh Triết thất vọng định thu tay có chiếc nhẫn lại, nhưng bỗng nhiên Tiểu Niệm lại nắm lấy tay của Minh Triết rồi mỉm cười mà đáp trả.

"Tớ đồng ý mà..."

Minh Triết quá hạnh phúc liền đeo chiếc nhẫn ấy vào tay Tiểu Niệm, rồi họ ôm lấy nhau trong niềm hạnh phúc. Cuối cùng thì đều mà Tiểu Niệm chờ đợi đã đến rồi, cậu cứ nghĩ rằng cả đời này chắc cũng không thể khiến Minh Triết hiểu được tình cảm của mình. Nhưng mà ông trời vẫn không bạc đãi cậu, vì tình yêu đó đã được hồi đáp rồi.

"Tiểu Niệm, anh yêu em..."

"Em cũng yêu anh..."

Một câu nói ngọt ngào như mật và một cái ôm mà Tiểu Niệm dành cho ai, chắc bây giờ Minh Triết sẽ chẳng có thứ cảm giác gì có thể nói rõ được cái gọi là hạnh phúc đó.

"Nhưng mà Tiểu Niệm à, cậu có biết không kể từ giây phút này tình yêu cậu đã có rồi, nhưng nó sẽ từng ngày từng ngày không thuộc về cậu nữa. Mang tất cả những hi sinh của cậu chôn vùi rồi. Tương lai sẽ chỉ là những tháng ngày dài đau khổ và chấp nhận. Cậu cũng đồng ý hay sao?"

Họ đang ngập tràn trong hạnh phúc thì chuông điện thoại của Minh Triết lại reo lên, cậu phải tạm thời buông Tiểu Niệm ra mà bắt máy điện thoại, vì người gọi là thầy hiệu trưởng.

"Dạ em nghe đây thầy ơi."

"Minh Triết, thầy có một tin buồn muốn báo với em."

Chuyện mà Minh Triết đang đợi chính là chuyện về việc nhận học bổng đi du học, bởi vì có đến hai người cho sự lựa chọn ấy. Minh Triết nghe thầy hiệu trưởng nói câu đó thì đã biết trước kết quả rồi.

"Dạ thầy cứ nói."

"Phần học bổng của đại học Luân Đôn bên Anh đã dành cho người khác rồi. Thầy chia buồn với em vậy.... Thật là đáng tiếc cho nhân tài như em quá."

Từ nhỏ đến lớn ước mơ của Minh Triết, chính là được đi du học ở ngôi trường đó. Vì gia đình của cậu không khá giả lắm nên Minh Triết đã cố gắng học thật giỏi, chỉ hi vọng mình có thể nhận được phần học bổng kia.

Từ lúc nhỏ đến giờ Minh Triết luôn là đứng người đứng đầu trường, tất cả những cuộc thi chỉ cần có cậu tham gia thì đều giành giải cao nhất. Vậy mà đến cuối cùng nỗ lực của Minh Triết thành công cốc hết rồi, cơ hội đó vẫn không dành cho cậu.

"Dạ em không sao đâu thầy... Em cảm ơn thầy nhiều lắm."

"Ừm... Vậy em cũng cố gắng tìm một cơ hội khác vậy."

"Dạ...Tạm biệt thầy."

Minh Triết thất vọng cúp máy điện thoại rồi cất nó vào trong túi quần, bây giờ cậu mới quay sang nhìn Tiểu Niệm với một cái thở dài lê thê. Tiểu Niệm từ nhỏ đã ở bên cạnh Minh Triết, có lẽ cậu cũng biết được Minh Triết rất thích ngôi trường đó, cho nên mới cố gắng phấn đấu và nỗ lực nhiều như vậy.

"Anh đừng có buồn, anh giỏi như vậy thì nhất định sẽ tìm được cơ hội sang bên đó mà."

"Mười hai năm trời cố gắng cuối cùng vẫn không được gì cả."

Minh Triết lại ôm Tiểu Niệm vào lòng, giây phút này thứ duy nhất khiến cậu mỉm cười chính là Tiểu Niệm mà thôi.

"Nhưng mà anh vẫn may mắn là còn có em ở bên cạnh mình... Không đi cũng không sao, vì dù sao anh cũng không muốn rời xa em đâu."

Tiểu Niệm gật đầu rồi mỉm cười trong cái ôm lấy, nhưng không hiểu tại sao lại có hơi miễn cưỡng, vì cậu hiểu Minh Triết thật sự không vui mà.