Chương 5: Hiểu được lý do

Càng nói thì vòng tay của Thiên Phong càng siết chặt bờ vai ấy hơn, cậu đang muốn nói biểu lộ tình cảm của mình đối với Tiểu Niệm cho hai người kia xem. Và cũng trực tiếp nói với cô ta rằng, người con trai này cậu bảo vệ chắc rồi, nếu như còn tiếp tục như thế thì đừng trách cậu nặng tay. Với năng lực và trí tuệ của Thiên Phong, cậu đủ sức khiến một tập đoàn phá sản trong một phút đấy.

"Không cần cảm ơn tôi đâu... Nhưng nếu đã muốn như vậy thì hai ngày nữa đám cưới tôi hai người nhất định phải đến dự đó."

Cô ta đưa tay vào trong túi lấy ra một tấm thiệp mời màu đỏ rồi liền ném về chỗ của Tiểu Niệm. Cô ta muốn cậu phải nhặt nó lên, nhưng xui là Thiên Phong quá nhanh tay liền chụp lấy tấm thiệp đó trong gang tấc, Thiên Phong nhìn tấm thiệp rồi nở một nụ cười đểu.

"Đám cưới thôi mà chúng tôi chắc chắn sẽ đến... Còn phải mang một món quà cưới thật to nữa."

"Được thôi, vậy thì tôi đợi các người đến."

Như Lan liền nắm lấy tay Minh Triết rời đi, giây phút hai người họ bước đi Minh Triết đã quay đầu nhìn Tiểu Niệm, ánh mắt như mang lấy bi thương trong nó giờ chỉ còn ba từ "anh xin lỗi", nhưng mà hình như Tiểu Niệm chẳng nhìn thấy đâu.

"Anh đã biết hết rồi hả?"

Thiên Phong vẫn còn đang vui vì vừa mới đuổi được cái loa phát thanh đi, vì cô ta cứ nói mãi làm tai cậu cũng lùng bùng theo. Nhưng tự nhiên lại nghe thấy một câu hỏi, mà âm luật lại rất trầm lặng làm Thiên Phong đơ ra một hồi. Thật sự là đâu có ngờ đến việc, mình vừa quay trở lại thì lại nghe thấy tất cả mọi chuyện như vậy đâu.

"Anh xin lỗi, anh đã cố gắng đi mua cái túi chùm đá đó nhanh một chút để quay lại với em, nhưng lại vô tình nghe thấy. Anh thật sự không cố ý đâu."

Tiểu Niệm chẳng nói gì mà lại cúi mặt nhìn xuống, Thiên Phong liền quay sang nhìn cậu thì phát hiện thì ra Tiểu Niệm đang khóc rồi. Những giọt nước ấy lại lặng lẽ rơi xuống nữa rồi, giờ thì Thiên Phong đã hiểu lí do tại sao Tiểu Niệm lại nói cái câu "tôi hận anh" rồi. Thật sự rất muốn ôm người trước mặt vào lòng, nhưng mà phải làm sao đây khi chỉ mới vừa lần đầu tiên gặp gỡ.

Thiên Phong chắc chắn hiểu được lí do Tiểu Niệm cứ cúi mặt như thế rồi, cậu không muốn người khác nhìn thấy Tiểu Niệm đang khóc thôi. Thiên Phong liền quay lưng của mình lại, để lưng mình đối diện với Tiểu Niệm.

"Được rồi... Được rồi... anh không nhìn nữa... Em khóc đi..."

Bỗng nhiên Tiểu Niệm lại tựa đầu mình vào lưng của Thiên Phong rồi cứ như vậy mà khóc, bây giờ Thiên Phong đã có nghe rõ được tiếng khóc ở sau lưng mình rồi. Buồn đau cách mấy chỉ cần khóc một lần thật lớn, rồi tất cả mọi chuyện nhất định sẽ qua đi, Tiểu Niệm chắc chắn sẽ bước qua được thôi.

"Em có muốn kể cho anh nghe chuyện gì không? Nếu như không thể thì thôi vậy."

Thiên Phong lại im lặng chờ đợi, nhưng mà cậu biết chắc chắn rằng chỉ có mười phần trăm cơ hội để Tiểu Niệm nói ra. Nhưng đến chính Tiểu Niệm cũng không hiểu tại sao, bản thân mình lại đồng ý kể cho Thiên Phong nghe nữa.

"Được, em sẽ kể cho anh nghe."

Trong tiếng nấc nghẹn ngào, Tiểu Niệm từ từ kể lại kể cho tất cả mọi chuyện cho Thiên Phong nghe.

.

.

.

Năm năm trước...

Vào một ngày đẹp trời của ngày gần cuối mùa hạ đầy nắng, cũng chính là Minh Triết và Tiểu Niệm chính thức tốt nghiệp cấp ba. Nhưng cũng chính vào ngày đó, Tiểu Niệm nhận được tin ba mẹ của mình bị tai nạn giao thông và đã qua đời trên đường tới bệnh viện. Tiểu Niệm đã chẳng biết phải chấp nhận chuyện đó như thế nào, khi chỉ một khoảnh khắc cậu đã trở thành trẻ mồ côi rồi.

Tiểu Niệm đã phải nén chặt nỗi bi thương và lo hậu sự cho ba mẹ mình. Ba mẹ Minh Triết từ nhỏ đến lớn cũng là hàng xóm láng giềng với ba mẹ Tiểu Niệm. Dù sao họ cũng nhìn thấy Tiểu Niệm lớn lên, nhìn thấy Tiểu Niệm mồ côi nên họ cũng chăm sóc và lo lắng cho cậu rất nhiều trong suốt khoảng thời gian đó. Minh Triết và Tiểu Niệm thật sự đúng là thanh mai trúc mã rồi, từ lúc còn nhỏ họ đã chơi chung với nhau cho đến lúc tốt nghiệp cấp ba.

Nhưng rồi từng ngày từng ngày trôi qua cái tình cảm đơn thuần của bạn bè đã chẳng còn nữa, mà thay vào đó là một tình yêu chớm nở. Cả Tiểu Niệm và Minh Triết chắc có lẽ đã nhận ra tình cảm của mình dành cho đối phương rồi, chỉ là không biết đối phương có phải cũng yêu mình hay không thôi.

Vậy là vào một ngày Minh Triết quyết định tỏ tình với Tiểu Niệm, cậu đã suy nghĩ rất lâu rồi mới dám đánh liều ra quyết định như thế. Nhưng mà chắc chắn Minh Triết cũng không ngờ được, Tiểu Niệm cũng đã đưa ra quyết định của mình rồi.

Minh Triết nhắn tin hẹn Tiểu Niệm đến công viên trường học, cậu nhìn thấy tin nhắn nên cũng vội vã chạy đến nơi. Vừa nhìn thấy Tiểu Niệm thì Minh Triết cứ đứng nhìn mỉm cười, làm Tiểu Niệm cũng khó hiểu, cậu cũng chẳng có nói gì chạy đến ngồi bên cạnh Minh Triết.