Chương 16: Bí mật bị công khai(tiếp)

Nếu như lần này người đó có thể thay đổi được trái tim ấy, ông cũng sẽ im lặng chờ đợi ngày Thiên Phong nói ra. Nhưng mà thật sự là rất tiếc cho chàng trai ấy, bởi vì cho dù cậu ta có chọn ai thì sự giàu có và quyền lực cũng chẳng qua được Thiên Phong, cậu ta chắc là đang hối hận lắm rồi và đêm đêm cũng khóc thành tiếng luôn rồi đó. Nhưng mà nói đúng hơn thì phải cảm ơn cậu ta, nếu không sự giản đơn của Tiểu Niệm, đâu dễ đánh đổi được sự băng lảnh nơi trái tim của Thiên Phong.

"Chuyện về người đó, nếu như con đã không muốn nói thì ba sẽ không hỏi nữa. Ba sẽ đợi đến khi nào con nói với ba."

Lý do Thiên Phong không muốn nói với ba mình, là vì sợ ông đi điều tra thân thế của người ta rồi gây ra phiền hà không tốt. Với lại cậu cũng hiểu một điều, tình cảm của Tiểu Niệm đối với Minh Triết quá sâu đậm, muốn len lỏi vào trái tim đó là một điều quá khó. Tiểu Niệm là một người rất chung thủy, cho dù có đau thương như nào cậu cũng sẽ không chọn cách quên Minh Triết đâu. Nhưng mà cũng bởi vì hai chữ chịu đựng đó, mới khiến trái tim của Thiên Phong lung lay.

"Con cảm ơn ba nhiều lắm."

"Thôi được rồi đừng nói mấy chuyện đó nữa. Chúng ta đi dùng bữa tối ra."

"Dạ vâng ạ."

Ông đứng dậy bước đi vào phòng ăn, những người khác cũng men một lối đi theo ở phía sau, bác quản gia liền đóng cái hộp cứu thương rồi mang vào trong, sau đó ông mới quay lại phòng ăn. Bữa tối đã được dọn sẵn ở trên bàn, khi họ vừa bước vào thì bốn cô giúp việc liền bước đến kéo ghế ra cho họ ngồi.

"Ăn đi mấy đứa."

"Dạ."

"Mời ba vĩ đại ăn cơm."

Trong ngôi nhà này ngoài Thiên Vũ ra thì không có ai gọi ông như vậy cả.

"Ừm, ăn đi con."

Ba của họ cầm đũa lên trước thì cả ba người mới cầm theo, ông liền gấp một miếng cá rồi bỏ vào chén lần lượt là của Thiên Khải, Thiên Vũ rồi cuối cùng là Thiên Phong. Nhưng đến cậu thì ánh mắt của ông lại dừng ở nơi Thiên Phong rất lâu, vì lo lắng cho sức khỏe của cậu.

"Thiên Phong... Con vừa mới về nước còn chưa quen, nếu chưa có chuyện gì thì phải nói cho mọi người biết đó nghe chưa."

"Dạ, con biết rồi."

"Ba nói đúng rồi đó, cậu có gì khó chịu thì phải nói cho mọi người biết đó."

Thiên Khải vừa nói xong câu, cậu liền gấp cho Thiên Phong một miếng thịt vào trong chén.

"Ăn nhiều vào."

Thiên Vũ cũng chẳng chịu thua, cậu cũng gấp cho Thiên Phong một ít rau, có một sự sủng nịn không hề nhỏ dành cho ai.

"Đúng rồi đó, ăn nhiều vào."

Thiên Phong đang định gắp một miếng thịt bỏ vào miệng, thì lại chợt nhớ ra một chuyện mình chưa kịp làm nên liền bỏ đũa xuống.

"Bác quản gia, ông lại đây tôi nhờ một chút."

"Thưa vâng."

Bác quản gia nhanh chân bước đến rồi cúi người xuống để nghe Thiên Phong dặn dò.

"Ngày mai ông chuẩn bị cho tôi..."

Nói đến đó Thiên Phong không nói lớn, chỉ nói nhỏ để đủ cho bác quản gia nghe thấy.

"Vâng ạ."

Sau khi căn dặn xong Thiên Phong mới có thể yên tâm dùng bữa tối, có một sự bình yên ở nơi đây đến lạ thường. Nơi mà Thiên Phong ở tất cả mọi thứ đều đong đầy tình thương, nó khác hoàn toàn với Tiểu Niệm vì ở nơi chỉ có nỗi cô đơn và hiu quạnh.

.

.

Tối ngày hôm sau cũng tại ngôi biệt thự đó.

Thiên Phong từ ở trên lầu đi xuống cầu thang, cậu đã thay xong rồi bộ âu phục. Tối hôm nay là lúc cậu phải thực hiện lời hứa của mình đối với Tiểu Niệm. Thiên Phong vừa đi vừa chỉnh lại áo của mình, bác quản gia bước đến chỗ cậu, mang theo một cái túi nhỏ rồi đưa cho Thiên Phong.

"Đại thiếu giâ, đồ cậu dặn đây ạ."

"Được rồi, ông đi làm việc đi."

Thiên Phong nhận lấy túi đồ từ bác quản gia, rồi ông mới cúi đầu lui xuống. Cậu bước ra ngoài cửa, thì bảo vệ để xe ở sẵn đó cho cậu và mở luôn cho cậu. Thiên Phong ngồi lên xe để túi đồ đó qua chỗ ngồi bên cạnh, nhìn đồng hồ đã gần sáu giờ rồi, cậu phải nhanh chóng đi rước Tiểu Niệm.

Xe lại lăn từ vòng rất nhanh rồi cũng dừng lại trước cửa nhà Tiểu Niệm, Thiên Phong bước xuống xe và không quên cầm luôn cái túi đó rồi nhấn chuông, đợi một lát mới thấy Tiểu Niệm chạy ra mở cửa.

"Anh đến rồi hả? Anh vào đi."

Tiểu Niệm mở cửa cho Thiên Phong, cậu bước vào chẳng có gì ngại ngùng liền ngồi xuống ghế sofa trong phòng khách.

"Anh đợi em một chút, em đi thay đồ cái đã."

"Khoan đã."

Tiểu Niệm còn chưa kịp quay bước thì đã nghe thấy tiếng Thiên Phong gọi, cậu mới quay người lại.

"Chuyện gì vậy anh?"

Thiên Phong đưa cái túi mình đang cầm đó cho Tiểu Niệm, cậu không biết nó là gì rồi cứ chớp chớp hai mắt mà không chịu nhận.

"Em cầm đi, quần áo anh chuẩn bị cho em rồi đó."