Chương 15: Bí mật bị công khai

Người ta đã không muốn nói rồi, mà còn bị Thiên Khải nói cho ông nghe nữa, thật sự là hết nói nổi luôn.

"Hàn Thiên Khải, cậu thiếu đòn đúng không?"

Đang giữa lúc Thiên Phong định đứng dậy cho cậu một trận, và đương nhiên là phải tính luôn chuyện lúc sáng thì lại bị ba của cậu kéo tay lại.

"Mỹ nhân... Ai vậy?"

Từ nhỏ đến lớn Thiên Khải rất có mắt nhìn, chỉ cần cậu nói đẹp thì chắc chắn phải rất đẹp, ông đương nhiên phải tin cậu hơn rồi nên mới hỏi dò Thiên Phong.

"Ba... Ba đừng nghe cậu ấy nói bậy."

"Ba không tin thì nhìn vết thương trên vai của cậu ấy đi."

Tự nhiên ông đang vui thì nụ cười lại chợt tắt khi nghe thấy con mình bị thương, ấy vậy mà còn giấu ông nữa.

"Thiên Phong, con bị thương à? Chỗ nào vậy? Đưa ba xem nào."

"Ba, con không sao mà."

Thiên Phong cứ một mực che giấu càng làm cho ông không vui, con cưng nhiều quá nên giờ chẳng nghe lời mình nữa rồi.

"Thiên Khải, nó bị thương ở đâu?"

"Ở trên vai ấy ba."

Thật sự là đó chỉ là một vết thương nhỏ không có đáng phải quan tâm, Thiên Phong không muốn ba mình phải lo lắng mà Thiên Khải cứ khai thật hoài.

"Đưa đây ba xem nào."

"Ba, con không sao thật mà. Với lại Thiên Khải cũng đã băng vết thương lại cho con rồi."

"Ba... Ba để đó con thay thuốc lại cho cậu ấy để ba yên tâm có được không?"

Thiên Khải thấy nãy mình giỡn, nhưng lại làm không khí căng thẳng rồi, nên cậu phải làm gì đó để dịu cái không khí kia lại. Sau khi ông gật đầu, Thiên Khải mới quay sang bác quản gia rồi dõng dạc mà gọi.

"Bác quản gia, mang hộp cứu thương đến đây cho tôi."

"Thưa vâng ạ."

Bác quản gia cúi đầu rồi ngay lập tức chạy đi lấy, chưa được một chút thì ông đã quay lại với hộp cứu thương, rồi đưa nó cho Thiên Khải. Cậu nhận lấy nó ngay lập tức đứng lên, chạy qua chỗ bên cạnh Thiên Phong rồi ngồi xuống. Thiên Phong chẳng biết làm sao, nên đành phải mở nút áo để cho Thiên Khải xem thoa thuốc lại vết thương.

Thiên Khải chậm rãi mở miếng băng gạt kia ra, rồi lại thuần thục trong từng thao tác để băng lại vết thương kia. Ba của cậu ngồi ở gần kế bên thì làm sao mà không nhìn thấy vết thương đó cơ chứ, ông cũng giống như Thiên Khải nhìn một cái là biết liền.

"Ai mà cả gan dám ức hϊếp con vậy?"

"Sao thế? Chuyện gì xảy ra? Ai dám ức hϊếp cậu vậy Thiên Phong?"

Người thứ tư trong ngôi nhà này đã xuất hiện rồi, Hàn Thiên Vũ, cựu vận động viên karate đạt giải quốc tế. Thiên Vũ nghe ba mình nói những từ đó thì làm sao không hiểu lầm cơ chứ, nhưng mà cũng trùng hợp khi mà cậu cũng nhìn thấy Thiên Phong bị thương.

"Thiên Phong, ai dám ức hϊếp cậu? Cậu nói cho tớ biết tớ đi thanh lý họ."

Thiên Vũ khác Thiên Phong và Thiên Khải rất nhiều, bởi vì cả hai người kia đều đẹp đến mức hoàn mỹ. Nhưng cậu thì lại không như vậy, không phải là không đẹp mà bởi vì cậu có một gương mặt tròn nhìn rất baby. Nên rất nhiều người không tin được với cái gương mặt ấy, lại là một cựu huyền thoại karate.

"Cậu nghĩ trên thế giới này ai dám ức hϊếp tớ."

"Thế sao cậu lại bị thương?"

Thiên Vũ vừa trả lời vừa chỉ vào chỗ vết thương mà Thiên Khải vẫn đang băng bó lại kia, cái nét mặt đầy vẻ lo lắng đó của Thiên Vũ không giấu được ai đâu.

"Hàn Thiên Vũ, nãy giờ em không anh nói hả? Cậu ấy là bị mỹ nhân cắn đó."

Thiên Vũ thấy Thiên Phong chẳng thèm trả lời lại bắt đầu nói nhảm nữa rồi kia, lúc nãy nhờ cậu mà Thiên Phong đã bị ba làm cho một trận rồi, bây giờ còn muốn gì nữa đây.

"Này, cậu có thôi đi không hả?"

Thiên Phong đã lên tiếng rồi mà ai kia vẫn tiếp tục nói, tính ra thì trong cái nhà này ai đủ kiên nhẫn mới có thể ở lại, chứ nếu không dọn đi lâu rồi.

"Thôi, ba đứa đừng có cãi nhau nữa mà."

Người đàn ông quyền lực nhất trong ngôi nhà này cuối cùng cũng chịu lên tiếng rồi, ông cũng hiểu rõ tình cảm của ba đứa rất lớn, không có thứ gì có thể chia rẽ được họ đâu.

"Thiên Khải, vết thương của Thiên Phong sao rồi?"

"Dạ con đã xem lại rồi, không có gì đâu ba đừng lo lắng quá."

"Ừm, vậy thì tốt."

Ông đã nhìn thấy ánh mắt cứ một mực che giấu của Thiên Phong, nên cũng không muốn tiếp tục hỏi về người đó nữa. Cách đây hơn năm năm khi Thiên Phong đi du học ở bên Anh, đã từng quen một người con trai, nhưng cậu đã che giấu thân phận của mình. Chỉ muốn thử lòng chàng trai đó, có muốn vượt qua những ngày cực khổ để cùng phấn đấu với nhau hay không.

Nhưng cuối cùng cậu ta chẳng chịu được sự cực khổ ấy, nên đã chọn cách chia tay Thiên Phong, để đi theo một người đàn ông giàu sang khác, trong suốt thời gian ấy cậu đã phải đau khổ rất nhiều. Từ sao câu chuyện thương tâm ấy, Thiên Phong đã chẳng bao giờ quan tâm đến tình cảm nữa rồi.