Chương 14: Yêu và thương

Mặc dù là nói như vậy thôi nhưng thật sự là Tiểu Niệm rất chi là sợ đau, nhưng mà có như thế nào bản thân cậu cũng không hề muốn người khác nhìn thấy. Cậu mỉm cười nhẹ rồi gật đầu một cái đáp trả lời của Thiên Khải, Tiểu Niệm bắt hít một hơi thật sâu để chuẩn bị tinh thần nén đau xuống này.

"Em có muốn tìm cái gì để cắn không?"

"Cái gì anh?"

Tiểu Niệm ngẩng đầu lên nhìn Thiên Phong một chút, giống như đang chờ đợi câu nói tiếp theo của cậu.

"Tay anh nè..."

Thiên Phong đưa cánh tay đến trước mặt Tiểu Niệm, để cho cậu cắn vào nếu như sợ đau. Nhưng mà chắc Tiểu Niệm không nhìn thấy ánh mắt của Thiên Khải chỉ còn có nửa con mắt mà nhìn Thiên Phong không. Lúc nãy vừa mới xử lí xong một vết thương, bây giờ cắn lại một lần nữa lại thêm một vết thương nữa, Thiên Phong có phải là hơi khó hiểu khi đối xử quá tốt với người đó không.

"Em không cần đâu ạ."

Tiểu Niệm liền đẩy cánh tay ấy ra chỗ khác, cậu biết Thiên Phong rất quan tâm đến mình, nhưng mà làm sao mà dám đối với người có ơn của mình như vậy một lần nữa.

"Anh bắt đầu đi."

Thiên Khải ngước mặt nhìn Tiểu Niệm một cái, đợi cậu gật đầu thì Thiên Khải mới chỉnh lại khớp chân cho Tiểu Niệm. Thật sự lúc đó rất đau nhưng cậu đã ép mình không lên tiếng, cứ như vậy mà cắn răng chịu đựng.

Thiên Phong nhìn thấy vẻ mặt cam chịu ấy mà cứ sót sót trong lòng, ở trước mặt Thiên Phong thì Tiểu Niệm cần gì phải cố gắng gánh chịu như vậy. Muốn khóc muốn hét muốn la thì cậu cũng sẽ xem như bình thường, mạnh mẽ gồng gánh thì đến khi nào mới có thể trở về con người của mình trước đây.

"Xong rồi đó, em đứng lên xem sao."

Tiểu Niệm nghe lời Thiên Khải liền từ từ đứng dậy, Thiên Phong cũng đứng lên dìu cậu đi vì sợ cậu ngã. Tiểu Niệm bắt đầu bước đi từng bước một, Thiên Phong cũng bước theo từng bước.

"Em đi đi, từ từ thôi."

"Chân không đau nữa rồi ạ... Anh có thể buông tay em ra rồi đó."

Thiên Phong đã yên tâm hơn phần nào mới dám buông tay Tiểu Niệm ra, để cậu đi một mình. Nhìn thấy Tiểu Niệm đi đã vững rồi mặt cũng không đau đến nhăn nhó nữa. Thiên Phong lúc nãy mới nở được một nụ cười tươi nhẹ nhàng, song song ở cùng với nụ cười của Tiểu Niệm.

"Giờ ổn rồi đúng không?"

Thiên Khải đã là một bác sĩ, trị được cho bệnh nhân của mình thì đã vui lắm rồi, cái mà một người bác sĩ muốn chính là lúc bệnh nhân đi thì buồn, nhưng trở về nhà rồi thì phải vui vẻ, chẳng ai muốn ở lại nơi bệnh viện này mãi đâu.

"Em cảm ơn anh."

"Không có gì... Nhưng mà chân vừa hết đau vẫn không nên đi lung tung thì hơn."

"Dạ, em biết rồi."

Thiên Phong nghe rõ những gì Thiên Khải vừa nói thì lập tức chạy đến bế lên Tiểu Niệm lên, cái này rất giống tìm cơ hội để bế người ta ghê nghe một câu là bay đến liền.

"Hàn Thiên Phong, cậu làm gì nữa vậy?"

"Bế về... Bế đi được thì phải bế về được chứ."

"Ohhhh... Thế à..."

Thiên Khải lại bắt đầu lắc đầu ngao ngán, chán chả buồn nói với cái cậu bạn này luôn ấy, Tiểu Niệm còn chưa nói gì mà vội vàng như vậy rồi.

"Anh Phong, anh thả em xuống đi... Chân của em đi được rồi mà."

"Không được, em nghe Thiên Khải nói gì không? Không được chạy lung tung."

Thiên Phong có nghe lời mới sợ đó, cậu cứ vậy mà xoay người rồi bế Tiểu Niệm ra khỏi phòng. Nhưng đến khi vừa bước ra khỏi cửa, thì cậu mới quay đầu lại nhìn Thiên Khải lần nữa hỏi chắc chắn rồi mới rời đi.

"Mà này, có cần chú ý hay uống thuốc gì không?"

"Không."

"Ừm."

Thiên Phong đã nghe thấy rõ câu trả lời mới bế Tiểu Niệm đi, nhưng mà ở phía sau lưng đã nghe thấy tiếng nói vọng theo của Thiên Khải.

"Này, tối nhớ về sớm ăn cơm với bố rồi để tớ thay thuốc cho đó."

"Ừm, tớ biết rồi."

Thiên Phong trả lời nhưng không hề quay lại nhìn Thiên Khải, cậu cứ như vậy mà bước đi một nước, mặc cho Tiểu Niệm có muốn rời khỏi vòng tay ai thì thật sự rất khó. Thiên Phong bế cậu ra khỏi cửa bệnh viện, thì có một người lấy xe cậu đến cổng bệnh viện. Người đó nhanh chóng bước xuống xe, mở cửa xe để Thiên Phong đặt Tiểu Niệm xuống ghế phụ ngồi, rồi chạy qua mở cửa còn lại để Thiên Phong ngồi vào vị trí ghế lấy và cuối cùng xe cũng chạy.

"Nhà của em ở đâu?"

Nghe Thiên Phong nhắc nhở thì Tiểu Niệm mớt chợt nhớ ra, mình vẫn chưa chỉ nhà mình cho cậu thì làm sao mà đưa về nhà được.

"À xin lỗi, em quên mất... Để em chỉ cho anh."

Tiểu Niệm bắt đầu chỉ đường cho Thiên Phong chạy xe đến nhà mình, xe vừa dừng trước cửa thì Thiên Phong liền bước xuống xe mở cửa cho Tiểu Niệm. Cậu bước xuống xe, Thiên Phong liền đưa tay mình ra dìu để Tiểu Niệm từ từ bước xuống. Sau khi tất cả mọi thứ đã xong, giây phút này cậu mới có thể nhìn qua nhìn lại, rồi mới nhìn vào bên trong nhà của Tiểu Niệm.