Bầu không khí trong quán bar Sophie lúc này đang nghiêm túc đến lạ lùng.
Ông chủ của quán bar, quản lý, nhân viên có liên quan và những người khác đang nơm nớp lo sợ đứng thành hàng, toàn bộ đều có biểu cảm như đang chờ đợi thảm họa xảy đến.
Bởi vì cậu chủ nhỏ của tập đoàn Trần Thị, con trai bảo bối của Trần Triết Hãn đã mất tích ở quán bar của bọn họ.
Trần Triết Hãn với gương mặt lạnh băng đang ngồi trên ghế sô pha, uy nghiêm của bề trên đã khiến cho những người có mặt đứng không vững, đến thở cũng không dám thở mạnh.
Một thanh niên đang quỳ dưới chân của anh, khóc đến giàn giụa nước mắt nước mũi nói: “Anh, xin lỗi, đều là lỗi của em! Em không nên đưa Tiểu Bối đến quán bar! Nếu như Tiểu Bối thật sự có chuyện gì, em cũng không sống nữa!”
Vừa dứt lời, anh ấy đã bị một cước đá thẳng vào ngực.
Tiếng xương vỡ vang lên khiến da đầu mọi người tê dại, những người có mặt đều phát run.
Trần Triết Vũ ôm ngực ho dữ dội, nhưng cũng bò dậy thẳng lưng quỳ xuống ngay lập tức.
Bây giờ cha mẹ đang đi nghỉ ở nước ngoài nên chưa biết chuyện Tiểu Bối đã mất tích, nếu như bọn họ biết được, đừng nói đơn giản chỉ là một đạp của anh trai, mà đến tính mạng cũng khó giữ nổi.
Trong lòng Trần Triết Vũ như lửa đốt, đột nhiên có tiếng gõ cửa vang lên.
Ông chủ quán bar đứng gần cửa nhất tiện tay mở ra, nhìn bên ngoài không có ai, nhưng khi cúi đầu xuống: “Cậu… cậu chủ nhỏ!”
“Tiểu Bối…? Trời ơi! Tiểu Bối! Cục cưng của chú hai! Rốt cuộc con đã chạy đi đâu vậy?” Trần Triết Vũ lập tức đứng dậy ôm chặt lấy cậu bé, xúc động khóc.
Tất cả người trong phòng đều có biểu cảm như sống sót qua kiếp nạn.
Trần Triết Hãn bước nhanh ra ngoài cửa, nắm cổ áo của Trần Triết Vũ ném sang bên cạnh, sau đó ngồi xổm xuống trước mặt con trai: “Làm sao thế?”
Cuối cùng cũng thoát khỏi móng vuốt của chú hai, Tiểu Bối nắm tay Trần Triết Hãn vội vàng kéo ra ngoài.
Trần Triết Hãn vừa đến gần con trai đã ngửi thấy mùi rượu, ngoài ra còn phảng phất hương thơm khác. Không phải mùi nước hoa nồng nặc, mà giống như một đóa hoa nhỏ nở trên sông băng. Hương thơm lạnh lẽo nhàn nhạt khiến anh cảm thấy quen thuộc, thậm chí có khoảnh khắc tim bỗng đập nhanh.
Nhìn thấy Trần Triết Hãn đứng yên, khuôn mặt Tiểu Bối lo lắng chỉ về một hướng.
Trần Triết Hãn ôm con trai và đi thẳng về hướng cậu bé chỉ.
Trần Triết Vũ và những người khác thấy thế thì quay ra nhìn nhau, sau đó cũng đi theo.
Năm phút sau, nhóm người đã đứng trước nhà kho ở trên tầng cao nhất.
Tiểu Bối vặn người xuống khỏi người cha, dùng tay đập lên cánh cửa nhà kho, vẻ mặt càng lo lắng hơn.
“Tiểu Bối làm sao vậy? Trong đây có gì sao?” Trần Triết Vũ khó hiểu.
Mặt Trần Triết Hãn như cũ không biểu cảm ra lệnh: “Mở cửa.”
“Vâng vâng vâng!” Ông chủ quán bar liên tục gật đầu, sau đó xoay người quát nữ quản lý: “Quản lý Triệu, cô còn đứng ngây ra đó làm gì, mau mở cửa! Chìa khóa đâu?”
“A… mở… mở cửa?” Nữ quản lý sững sờ.
Người phụ nữ Lê Y Lâm kia vẫn bị nhốt trong đấy! Cô ta đã đồng ý với Ngô Tuyết sẽ không mở cửa cho đến khi buổi thử vai kết thúc!
Nhưng mà có hai vị tôn quý nhà họ Trần và ông chủ đang đứng đợi, cô ta nào dám nói không, chỉ có thể run rẩy móc chìa khóa ra mở cửa.
Cửa vừa mở ra thì thấy một người phụ nữ đang bất tỉnh nằm trên đất.
“Chuyện gì thế này, tại sao bên trong lại có phụ nữ?” Ông chủ phẫn nộ.
“Tôi… tôi cũng không biết! Lúc tôi kiểm tra thì không hề có người!” Nữ quản lý cố tự trấn an bản thân, giải thích.
“Nhanh! Cứu người trước rồi nói tiếp!”
Ngay khi có người bước qua định đi đến chỗ Lê Y Lâm thì Tiểu Bối đã lập tức lao đến, khuôn mặt nhỏ hung dữ không cho phép bất cứ ai đến gần.