Chương 49: Cậu chủ nhỏ thích làm nước ép trái cây

Lê Y Lâm đỡ trán, đi đi lại lại như muốn nổ tung: “Chuyện ông tặng hoa hãm hại tôi thì thôi không nhắc nữa. Nhưng ông biết rõ ràng tin tức tháng sau ông về nước đã bị lộ, đến lúc đó toàn bộ sân bay đều là fan của ông và giới truyền thông. Tôi đi đón ông? Ông muốn tôi bị bọn họ xé xác ra à? Tiêu Thành Hiên, chẳng qua ông bị tôi đá có một lần, có cần chỉnh tôi thảm như thế không?”

“Tôi đâu có? Đây là tôi cho bà cơ hội nổi tiếng miễn phí, bao nhiêu diễn viên khác cầu mà không được đấy.”

“Tôi không cần.”

“Được thôi. Bà không đến chứ gì, bà không đến thì tôi sẽ nói cho cả thế giới này biết bà đá tôi. Dù sao tôi cũng không quan tâm có mất mặt hay không, tôi phải để tất cả mọi người đòi lại công bằng cho tôi.” Người ở đầu dây bên kia nói với giọng điệu bất cần.

“Ông…” Lê Y Lâm tức đến nổ phổi, chuyện ngu ngốc nhất cả đời này mà cô từng làm chính là chọc vào Tiêu Thành Hiên cái tên tai họa này.

Được lắm, tưởng tôi không có cách nào đối phó ông à?

Khóe miệng Lê Y Lâm dần cong lên, cười nhẹ một tiếng: “Được, đến đón ông chứ gì? Tôi đi, đến lúc đó ông đừng có mà hối hận.”

Thật ra về phía Tiêu Thành Hiên cũng bình thường, chẳng qua đây là lần đầu anh ta bị đá nên trong lòng thấy khó chịu muốn gây chuyện mà thôi, đợi anh ta quậy đủ rồi là xong. Người khiến cô đau đầu nhất vẫn là gã yêu nghiệt tặng kim cương kia.

Thôi, không quan tâm nữa, tới lúc đó tùy cơ ứng biến vậy.

“Lê Y Lâm, có người tìm…”

Lê Y Lâm vừa ra khỏi góc khuất thì bị trợ lý sản xuất Tiểu Lý gọi, dọa cô sợ tới nỗi chỉ hận không thể nhấc chân bỏ chạy ngay lập tức.

Lại là ai nữa đây?

Vẫn chưa hết nữa.

Mọi người trong đoàn làm phim lập tức lấy lại tinh thần, lần này chẳng lẽ vẫn còn người điên cuồng hơn nữa?

Trong góc khuất, Thôi Thái Tĩnh tỏ vẻ khinh thường: “Mấy kim chủ này chỉ biết vung tiền, thấp kém muốn chết.”

“Cô Tiểu Lâm, chào… chào cô.” Người tới lần này là một cô gái rụt rè, thấy sắc mặt cô không tốt còn tưởng là mình đã làm sai chuyện gì, vẻ mặt lo lắng không thôi.

Đối mặt với cô gái như vậy, Lê Y Lâm có tức giận đến mấy cũng không thể bộc phát được: “Không sao, cô tìm tôi có chuyện gì?”

“Tôi đến để đưa đồ cho cô.” Cô gái vừa nói vừa mở một món đồ trông giống như thùng giữ nhiệt ra, bên trong vẫn còn đang bốc lên từng tầng hơi lạnh, phía trong đặt ba bình giống như nước ép hoa quả màu đỏ, vàng, xanh.

“Đây là…” Khóe miệng Lê Y Lâm giật giật, xem phim cung đấu hơi nhiều nên phản ứng đầu tiên của cô là: liệu có phải ai đó muốn hạ độc mình?

“Đây là đích thân cậu chủ nhỏ nhà tôi làm đó, có nước ép dưa hấu, nước chanh và cả canh đậu xanh nữa.” Cô gái trả lời.

“Cậu chủ nhỏ nhà cô là ai?” Lê Y Lâm hoài nghi, cố gắng nhớ xem trong những người mình chọc đến có ai là cậu chủ nhỏ thích làm nước ép hoa quả hay không.

Cô gái ra hiệu bảo cô xem tờ giấy dán trên thân bình.

Lê Y Lâm gỡ xuống xem, chỉ thấy trên đó viết một từ tiếng anh: fighting, phía sau còn vẽ thêm một hình trái tim nữa.

Cô có thể tượng tượng ra dáng vẻ xấu hổ mím chặt môi lại của người vẽ hình trái tim này.

“Là Tiểu Bối à…” Ánh mắt Lê Y Lâm thoáng trở nên dịu dàng, tâm trạng đang hỗn loạn cũng bình tĩnh trở lại.

Thật ra điều mà cô lo lắng nhất đó là cô vừa mới khởi sắc, nếu như làm ầm ĩ thì sẽ gây ra những phiền phức không cần thiết và nhiều lời ra tiếng vào.

Bây giờ cô nghĩ, sao cứ phải để ý đến ánh mắt của những kẻ không quan tâm đến mình? Làm cái nghề này nếu như lúc nào cũng để ý ánh mắt người khác chẳng phải cô sẽ mệt chết à?

Năm đó, vì quá để ý đến ánh mắt khinh bỉ của đám quý tộc nổi tiếng ấy, quá để ý đến thái độ của người mà cô gọi là cha mẹ ruột và suy nghĩ của Nguyễn Kiệt Vũ nên cô mới ngày càng trở nên tự ti và dần đánh mất bản thân mình…

Đạo lý này cô đã hiểu ra từ lâu rồi, nhưng vì nhất thời lo lắng mà quên mất.

Cô chỉ cần là chính mình, sống không hổ thẹn với lương tâm là được, rồi sẽ có một ngày cô dùng thực lực để chứng minh bản thân.

Cô chỉ cần chiến đấu vì những người quan tâm cô mà thôi.