“Làm sao? Không hài lòng?” Trần Triết Hãn đứng sau lưng cô.
Lê Y Lâm vỗ trán: “Đây không phải là vấn đề hài lòng hay không…”
“Vậy là vấn đề gì?”
“Trần tổng…”
“Gọi tên của tôi.”
“Được thôi, Trần Triết Hãn, anh không cảm thấy anh… hơi tốt với tôi quá sao?” Tốt đến nỗi cô không hiểu lầm cũng không được.
“Rốt cuộc cô cũng biết tôi đối xử tốt với cô rồi.” Trần Triết Hãn bày ra vẻ mặt trẻ nhỏ dễ dạy.
Lê Y Lâm: “…”
Thấy vẻ mặt cô gái xoắn xuýt, đôi mắt Trần Triết Hãn chợt u ám, nhưng rất nhanh đã khôi phục như cũ: “Cô đã cứu Tiểu Bối, hơn nữa trong khoảng thời gian rất dài về sau có thể Tiểu Bối cũng cần cô giúp đỡ, tôi đối xử tốt với cô thì có làm sao?”
Nói đến đây, Trần Triết Hãn chợt ngừng lại, sau đó nhìn cô: “Hay là, cô càng mong tôi dùng cách khác để đền đáp?”
Hóa ra là cô tưởng ai cũng thích mình, gánh nặng trong lòng Lê Y Lâm cũng coi như đã buông xuống được, sau đó cô vội xua tay đáp: “Đâu có đâu có, như vậy cũng rất tốt… rất tốt…”
Cách đền đáp khác gì đó, vẫn nên thôi đi.
Người như Trần Triết Hãn làm sao có thể là người cùng thế giới với cô được, nếu anh biết được quá khứ bẩn thỉu của cô, có lẽ ngay cả Tiểu Bối cũng sẽ không cho cô gặp lại nữa.
“Vẫn còn sớm, cô nghỉ ngơi chút đi, lát nữa xuống lầu ăn sáng.”
“Được thôi.”
Sau khi Trần Triết Hãn rời đi, Lê Y Lâm nằm trên chiếc giường êm ái, không có ý định ngủ.
Một người đang đợi tin xấu thì làm sao có thể ngủ được?
Cho dù đạo diễn rất hài lòng về cô, nhưng sau cùng có thể chống lại áp lực phía nhà đầu tư sao?
Không thể tiếp tục khoanh tay chờ chết được nữa.
Lê Y Lâm trở mình ngồi dậy, mở máy tính đăng nhập vào tài khoản xã hội.
Nỗi Cô Đơn Trong Màn Đêm: Có đó không?
Thánh Đấu Sĩ: Chà, sao hạng A lại rảnh rỗi chủ động tìm tôi đấy.
Nỗi Cô Đơn Trong Màn Đêm: Có tiền không? Cho tôi mượn tám trăm vạn được không?
Thánh Đấu Sĩ: Xảy ra chuyện gì rồi?
Nỗi Cô Đơn Trong Màn Đêm: Đừng hỏi lý do được không?
Thánh Đấu Sĩ: Tiền dư vừa mới đầu tư vào một trang trại rượu vang, có lẽ cần chút thời gian.
Nỗi Cô Đơn Trong Màn Đêm: Bao lâu?
Thánh Đấu Sĩ: Ba ngày.
Nỗi Cô Đơn Trong Màn Đêm: Cảm ơn.
Thánh Đấu Sĩ: Ha ha, bạn yêu ơi, đây là lần đầu tiên bà cầu xin tôi đấy.
Nỗi Cô Đơn Trong Màn Đêm: Hôm nào ông về nước? Tôi đi đón ông.
Thánh Đấu Sĩ: Lê Y Lâm, bà vô tình thật!
Thấy ảnh đại diện của Thánh Đấu Sĩ tối lại, trong lòng Lê Y Lâm buồn phiền vô cùng.
Nếu không phải bất đắc dĩ, cô cũng không muốn mang ơn của bất kỳ ai, nhất là người này còn là bạn trai đã từng qua lại với cô.
Cô biết cách trao đổi sòng phẳng này của mình sẽ làm tổn thương tình cảm của đối phương, nhưng cô cũng hết cách.
Thứ tình cảm này cô đã không còn từ lâu, cũng không muốn có nữa.
Còn tại sao không mượn Trần Triết Hãn, cô dây dưa với nhà họ Trần đã đủ rồi, quả thật không muốn dính dáng sâu hơn, nhất là chuyện tiền nong này.
Một giờ sau, Lê Y Lâm cuối cùng cũng đợi được một cuộc điện thoại.
Là Ngô Tuyết gọi đến.
Lê Y Lâm siết chặt bàn tay, hít sâu một hơi rồi nghe máy: “Alo?”
“Chín giờ sáng nay khai máy đừng có quên đấy, cô tự bắt xe đến, tôi bên này còn phải săn sóc Tử Hân, không rảnh lo cho cô. Dù sao thì cô có bản lĩnh như vậy, cũng không cần đến tôi!” Ngô Tuyết vẫn chua ngoa như vậy, khác biệt duy nhất chính là giọng điệu hôm nay cực kỳ khó nghe, giống như cô nợ cô ta tám trăm vạn vậy.
“Cái gì? Khai máy?” Lê Y Lâm sửng sốt.
“Có phải cô ngủ mơ không? Mau lên, ngày đầu không được đến trễ!” Giọng điệu Ngô Tuyết mất kiên nhẫn, trực tiếp ngắt máy.
Lê Y Lâm cầm điện thoại, chậm chạp chưa kịp hoàn hồn trở lại.
Chuyện gì vậy? Cô chưa bị thay?
Lê Y Lâm trở mình trèo khỏi giường, đi tới đi lui trong phòng, sau cùng gọi điện thoại cho đạo diễn: “Alo, đạo diễn Châu, xin lỗi đã làm phiền anh sớm như vậy, có chuyện này muốn hỏi anh một chút!”
“Cô muốn hỏi chuyện giám đốc Lê chuẩn bị thay cô đúng không?”
“Vâng.” Lòng Lê Y Lâm chợt căng thẳng, quả nhiên Lê Thế Quân đã đi nói rồi.