Chương 46: Con đúng là ngôi sao may mắn của dì

“Lê Y Lâm, tôi và nhà sản xuất Dương còn có biên kịch Lý đều rất hài lòng về cô, nhưng thực tế lại rất tàn khốc, để quay được một bộ phim thì mỗi tình cảm không là không đủ, quan trọng nhất vẫn là kinh phí, đôi khi những thứ như vai diễn không phải là thứ mà chúng tôi có thể quyết định. Cuối cùng ai là người có quyền quyết định? Đó là người chi tiền nhiều nhất.”

Lê Y Lâm nghe thấy vậy, trái tim dần chìm xuống đáy cốc, cô vẫn bị đổi sao? Vậy tại sao Ngô Tuyết còn báo cô đi quay phim?

“Tối qua giám đốc Lê đã đi tìm tôi, ông ta cho rằng cô là người mới, không đồng ý dùng cô, nhưng…” Châu Tử Long dừng lại một chút.

Lê Y Lâm sốt ruột đến mức hận không thể kéo đạo điễn từ đầu kia điện thoại đánh cho anh ta bất tỉnh, nói chuyện không thể nói xong trong một lần được à?

“Nhưng Lê Y Lâm à, cô cũng rất may đấy, một nhà đầu tư khác lại rất coi trọng cô, tỏ rõ thái độ Tiêu Ly Ca bắt buộc phải là cô. Hãy làm cho thật tốt nhé!”

“Thật sao?” Trái tim Lê Y Lâm vừa rơi mạnh xuống lại bay vèo một cái lên trời, đừng có kí©h thí©ɧ như vậy được không, cô cảm thấy mình giống như bị đạo diễn trêu trọc vậy: “Đạo diễn Châu, anh cố ý phải không? Tôi bị anh dọa sắp bị bệnh tim luôn rồi đây này.”

“Ha ha ha, sao thanh niên bây giờ lại thiếu tính kiên nhẫn như vậy chứ?”

“Ngược lại, anh hãy cho tôi một lời chắc chắn đi, rốt cuộc là tôi có bị đổi hay không?”

“Không đổi, không đổi, nhà đầu tư kia ném vào năm nghìn vạn, bằng tổng số tiền nhà họ Lê và Lê Hoa đầu tư, cho nên người đó có quyền quyết định.”

“Không phải bộ phim này chỉ có nhà họ Lê và Lê Hoa đầu tư thôi sao? Tại sao lại có thêm một người nữa?” Lê Y Lâm thấy lạ hỏi.

“Là nhà đầu tư vừa thêm vào, về sau cô sẽ biết.” Giọng điệu của Châu Tử Long rất nhiệt tình.

Tự nhiên lại có thêm năm nghìn vạn tiền đầu tư, hiện tại tổng cộng có một tỷ tiền đầu tư, hơn nữa người hợp ý anh ta nhất – Lê Y Lâm lại không bị đám nhà đầu tư kia thay đổi, anh ta có thể không vui sao?

“Được, cảm ơn đạo diễn?”

Lê Y Lâm cúp điện thoại, cửa phòng đột nhiên két một tiếng bị người đẩy ra, là nhóc con đáng yêu còn đang ngái ngủ.

Lê Y Lâm vui sướиɠ hét lên, sau đó nhào đến ôm nhóc con đáng yêu, vừa ôm vừa hôn mạnh một cái: “Cục cưng, con đúng là ngôi sao may mắn của dì! Lần nào cũng có thể giúp dì gặp dữ hóa lành.”

Đại ma vương đang đứng ngoài cửa nhìn thấy con trai được cô gái ôm hôn, trong lòng thấy khó chịu.

Rõ ràng là công lao của anh…

Nhưng mà, thôi bỏ đi, chẳng có gì quan trọng bằng việc lại nhìn thấy nụ cười vui vẻ của cô.

Trần Triết Hãn bước đến: “Có chuyện gì lại vui vẻ như vậy?”

Cô ôm lấy nhóc con đáng yêu đang bị choáng váng vì sự nhiệt tình đột ngột của cô: “Vừa rồi đạo diễn thông báo tôi sẽ không bị thay đổi vì cái nhà đầu tư lớn nhất của bộ phim nhìn trúng tôi.”

“Vậy sao? Chúc mừng cô!” Trần Triết Hãn coi như không biết gì mà chúc mừng cô.

Lê Y Lâm vừa suy nghĩ vừa sờ cằm: “Nhưng mà đạo diễn không nói cho tôi biết nhà đầu tư đó là ai, dù sao thì anh ấy chắc chắn có gu thẩm mỹ cao, mắt nhìn cũng rất tốt, là người cực kỳ cực kỳ đẹp trai.”

Trần Triết Hãn cười nhẹ: “Cô thực sự nghĩ như vậy?”

“Đương nhiên rồi!” Vẻ mặt Lê Y Lâm ra vẻ đương nhiên, sau đó đột nhiên nhớ đến một việc: “Như vậy có nghĩa là trong khoảng thời gian tới ban ngày tôi phải quay phim, có khi còn phải quay cả đêm, Tiểu Bối phải làm sao bây giờ?”

Trần Triết Hãn không trả lời mà nhìn về phía con trai.

Nhóc con đáng yêu vừa rồi bị Lê Y Lâm ôm hôn thắm thiết nên tâm trạng vẫn rất tốt, ngay cả khi nghe thấy tin xấu mà trên khuôn mặt nhỏ vẫn còn dáng vẻ hạnh phúc như trước, sau đó chạy bình bịch về phòng của mình.

Lê Y Lâm còn tưởng rằng cậu lại muốn nhốt mình lại, nên rất sốt ruột, nhưng không ngờ cậu lại nhanh chóng trở lại, trên tay còn cầm một cái bảng viết.

Trên bảng viết: Fighting!

Lê Y Lâm cảm động đến mức sắp khóc: “Cục cưng, cảm ơn con, con đúng là thiên thần của dì.”

Ánh mắt Trần Triết Hãn dịu dàng hơn bao giờ hết nhìn một lớn một nhỏ đang ôm nhau.