Chương 3

Bùi Lâm cúi người, nhẹ nhàng nâng thùng hàng lên, đi về phía chiếc xe tải đang đỗ ở gần công xưởng. Bất chợt, hắn vấp phải chân một người nào đó, té ngã trên mặt đất. Thùng hàng trên tay rơi xuống đất, vỡ nát. Những chai rượu quý hiếm bể tan tành, chất lỏng màu tím nhàn nhạt hương nho theo đó chảy ra ngoài, loang lổ trên mặt đất. Mùi hương nho phảng phất trong không khí, say lòng người. Bùi Lâm mím chặt môi, mày kiếm khẽ nhíu. Hắn biết, ngày này rốt cục cũng sẽ tới. Suy cho cùng năm đó, Bùi Lâm không cứu em gái của Cố Hoán, hắn hiển nhiên ghi thù, muốn tìm mình gây họa. Khẽ nắm chặt tay, hắn liếc nhẹ Cố Hoán đang thong thả mỉm cười đi tới.

Cố Hoán nhìn người đàn ông bản thân từng thuần phục ngã sõng soài trên mặt đất, lộ ra nụ cười ác ý, toàn thân nóng bừng phấn chấn. Bùi Lâm a Bùi Lâm, ngày này ta chờ đã lâu lắm rồi a.

Bên trong một đống suy nghĩ đen tối, nhưng bên ngoài, Cố Hoán vẫn ra vẻ chính nghĩ dịu dàng, nhẹ nhàng đỡ Bùi Lâm đang ngồi trên mặt đất đứng dậy, âm thầm siết chặt cổ tay hắn, để lại một vết bầm tím mờ nhạt.

" Ngươi không sao chứ? "

Cố Hoán ân cần hỏi han, ý cười lại không đạt đến đáy mắt.

" Không có việc gì, cảm ơn ông chủ Cố "

" Không có gì a, nhưng chỗ rượu ngươi làm bể này ít nhất cũng lên tới trăm triệu ... "

Bùi Lâm khẽ nắm chặt tay, môi mím chặt.

" Tôi ... sẽ cố gắng làm việc để trả tiền cho ngài "

Cố Hoán khẽ nhếch môi. Người này vẫn như vậy, cao ngạo không chịu cúi đầu, giống như trong suy nghĩ của hắn, không một chút thay đổi.

" Lương tháng bây giờ của cậu bao nhiêu a "

" ... năm triệu "

" Hmm, chỗ rượu cậu làm đổ tổng là 95 triệu. Một tháng 5 triệu, vậy cậu phải làm không công hơn 1 năm a "

" .. Tôi lo được "

Bùi Lâm mím chặt môi, trầm giọng lên tiếng. Ngoại trừ giờ đi làm thêm ở nhà máy, hắn có thể đi làm thêm các công việc khác nữa. Chỉ là, chi phí chữa trị của ba e là sẽ khó khăn một chút. Nhưng sẽ ổn thôi, hắn sẽ làm việc không ngủ nghỉ, chắc chắn có thể làm được.

Chỉ có điều, người tính không bằng trời tính. Sao Cố Hoán có thể buông tha Bùi Lâm dễ dàng như thế a.

Hắn nắm chặt tay Bùi Lâm, nở nụ cười ranh mãnh, kéo anh đi mất. Những người công nhân cùng giám đốc nhìn theo, cũng không nói gì nhiều, tiếp tục làm việc của chính mình. Kiếp làm thuê, quan trọng nhất chính là biết điều. Bản thân còn không lo nổi, làm sao có thể lo cho người khác. Ngay từ đầu, họ đã cảm nhận được Cố Hoán cùng Bùi lâm có gì đó lạ, nhưng họ không thể giúp, cũng chả muốn vô công rỗi nghề xen vào chuyện người khác, đắc tội với một lão bản lớn như Cố Hoán, nên cũng chỉ đành mặc kệ. Con người chính là như vậy, bản thân cùng gia đình chính mình mới là quan trọng, những người khác, có thể thì giúp, nếu không cũng chỉ đành xin lỗi ngó lơ.

Cố Hoán nắm chặt lấy cổ tay Bùi Lâm, kéo đến trên xe anh ta.

Bùi Lâm giãy dụa, tay đấm chân đá muốn thoát khỏi, nhưng cũng chỉ đành lực bất tòng tâm. Dù sao, Cố Hoán xuất thân là vệ sĩ, thể lực cũng khiến người khác phải kinh ngạc sợ hãi dè chừng.

Cố Hoán nắm lấy tay Bùi Lâm, lôi đến chỗ hắn dừng xe, ném thẳng cậu vào bên trong. Cửa xe nhẹ nhàng đóng lại. Cố Hoán ngồi lên ghế lái. Chiếc Roll Royce đắt đỏ từ từ lăn bánh, mặc người ngồi ghế sau liên tục la hét cào vào cửa.