Chương 2: Phụ nữ phải biết thức thời

Kiều Ương tức giận không có chỗ phát tiết, cầm chiếc gối bên người đập tới tấp về phía người đàn ông. Cô cả giận nói: “Đây là phòng 1818 của bạn trai Lương Mực Thần của tôi. Vị tiên sinh này, chính anh nhầm lẫn còn dám làm nhục tôi!”

“Ha” Phó Tư Yến cười nhạt, cầm lấy cằm Kiều Ương. Anh dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn thẳng Kiều Ương, mỉa mai hỏi: “Phí hết tâm tư xông vào phòng tôi, leo lên giường tôi. Còn muốn ở đây cùng tôi diễn xuất?”

Phòng của anh ta?!

Nếu như đây là phòng của anh ta, vậy phòng của Lương Mực Thần ở đâu?

“Phụ nữ cần biết thức thời, cầm tiền rồi biến đi” Người đàn ông lạnh lùng cảnh cáo.

Kiều Ương đang muốn cãi lại thì điện thoại di động reo một tiếng báo có tin nhắn tới. Kiều Ương hất tay người đàn ông, mò chiếc điện thoại di động ở dưới gối, mở tin nhắn. Hóa ra là tin nhắn của bạn trai Lương Mực Thần.

“Kiều Kiều, thật xin lỗi em. Anh tạm thời có chút chuyện cần phải xử lý nên chưa về nước được. Hôm qua không kịp liên lạc với em, xin lỗi em!”

Lương Mực Thần căn bản không về nước ư?

Càng không có đúng hẹn đến khách sạn!

Kiều Ương bối rối.

Hóa ra, thật sự là do cô đi sai phòng, ngủ sai người rồi!

“Xin lỗi…. là… là tôi đi nhầm phòng. Chuyện tối ngày hôm qua, chúng ta cứ cho là chưa từng phát sinh gì đi!” Kiều Ương vừa nói, vừa nhanh chóng nhặt quần áo dưới đất mặc vào. Cô cầm lấy túi của mình chuẩn bị rời đi.

Cô vừa mới đi tới cửa, liền nghe thấy giọng người đàn ông đang đứng bên cửa sổ vang lên: “Đứng lại!”

Kiều Ương dừng bước, quay đầu nhìn về hướng người đàn ông.

“Lấy đi!”

Phó Tư Yến đem chi phiếu một triệu kia đưa cho Kiều Ương

“Tôi không thích thiếu người khác! Càng không thích lạc mềm buộc chặt!”

Kiều Ương nhìn vật trong tay anh ta, lửa giận trong lòng lại bốc lên.

Chuyện tối hôm qua là một bất ngờ. Nếu cô lấy tiền thì cô chẳng khác nào những loại con gái kia?!

Kiểu Ương đứng thẳng người: “Vị tiên sinh này, anh bị điên đúng không?”

Phó Tư Yến híp mắt quan sát người phụ nữ trước mặt. Cô dám mắng anh bị điên?

Rất tốt!

Cho tới bây giờ không ai dám mắng Phó Tư Yến anh!

“Cô kia, cô đừng có quá mức!” Ánh mắt Phó Tư Yến hằn lên sự tức giận, nếu khôngn phải cùng cô phát sinh quan hệ. Loại phụ nữ này, anh đã sớm kêu người ném ra ngoài!

Kiều Ương xấu hổ đan xen nhục nhã. Cô sống hai mươi hai năm trên đời, đây là lần đầu tiên cô gặp phải người dùng tiền làm nhục người khác!

Xem ra phải cho anh ta nhìn thấy chút màu sắc mới được!

Kiều Ương khẽ động. Cô lấy ra một vật từ trong túi xách nhét vào trong tay người đàn ông, trấn định nhìn chằm chằm anh nói: “Chất lượng của anh quá kém, cũng chỉ có giá trị từng này! Chuyện tối hôm qua, tôi liền xem như mình bị vịt cắn một cái! Nếu anh còn tiếp tục dây dưa với tôi nữa, tôi liền báo cảnh sát anh quấy rối tôi.”

Nói xong, Kiều Ương kéo cửa chạy trốn thật nhanh.

Phó Tư Yến trố mắt đứng xòe bàn tay ra nhìn vật đang nằm yên trong lòng bàn tay.

Một trăm đồng?

Hóa ra Phó Tư Yến khổ cực một đêm chỉ đáng giá một trăm đồng thôi sao?

Lại nói anh là con vịt?

Người phụ nữ đáng chết này!

Phó Tư Yến anh là ai chứ? Là người đàn ông cao quý nhất Hỗ Thành! Tuy tuổi còn trẻ nhưng đã điều hành hệ thống buôn bán khổng lồ toàn quốc. Sản nghiệp của tập đoàn Phó thị trải rộng cả nước, nhiều quốc gia khác. Tổng giá trị tài sản là không thể đo lường được!

Những năm này, phụ nữ nghĩ đủ mọi cách lôi anh lên giường rất nhiều. Anh đối với những người phụ nữ kia cũng không có chút hứng thú nào, mỗi lần đều bị anh ném ra ngoài.

Cho tới khi xuất hiện lời đồn đại ở Hỗ Thành rằng Tổng giám đốc tập đoàn Phó thị, Phó Tư Yến bị bệnh khó nói. Những năm nay rất nhiều phụ nữ bệnh cạnh, cũng như ảnh đế cũng không gặp được một lần.

Tối hôm qua anh bị người ta bỏ thuốc, vừa đυ.ng đến người phụ nữ này, thân thể liền không khống chế được ngọn lửa trong thân thể. Anh mất hết lý trí cùng cô phát sinh quan hệ.

Sống hai mươi tám năm trên đời, đây là lần đầu tiên của Phó Tư Yến.

“Chết tiệt, đừng để tôi gặp lại cô!”