Chương 12: Bé Yến????

Nói xong Phó Tư Yến đi thẳng lên lầu.

Kiều Ương ngây người tại chỗ.

Là anh ta ôm mình về?

Kiều Ương không tự chủ nhớ đến buổi tối hôm đó… hai bên tai đỏ ửng.

“Tiểu thư, cô đừng để ý. Thiếu gia nhà tôi tính tình như vậy đó. Bình thường rất tốt, nhưng cậu ấy sợ cậu ấy ở đây cô sẽ ngại, ăn không được tự nhiên nên đi lên lầu trước. Cô nhẫn nhịn một chút. Ở chung lâu với thiếu gia sẽ thấy cậu ấy rất tốt!” Dì Lam kéo tay Kiều Ương ngồi xuống, đem cháo cho cô, ôn tồn nói: “Đây là cháo mà thiếu gia dặn dò tôi nấu cho cô, cô nếm thử một chút nhé!”

Là “một trăm đồng” dặn dò?

A… Kiều Ương không biết tên anh là gì, cứ tạm gọi là “một trăm đồng” đi.

Kiều Ương liếc nhìn lên lầu hai nghĩ thầm. Người này mặt lạnh nhưng tâm tư thì…

Thấy dì Lam nhiệt tình, Kiều Ương cũng không tiện từ chối. Nhưng cũng do cô quá đói.

Kiều Ương vốn dĩ đã bị đói bụng mấy ngày, cộng thêm mùi hương thơm của cháo. Quả thật là cám dỗ không cưỡng lại được.

Nhưng dù có thể nào đi nữa cũng không thể thể hiện con quỷ đói trong người được. Kiều Ương vẫn cố hết sức ăn uống quy củ, chậm rãi. Rõ ràng có phong độ của một đại gia khuê tú.

Dì Lam đứng một bên nhìn thấy Kiều Ương ăn cháo ngon lành, trong lòng không ngừng vui mừng. Bà ở bên cạnh phục vụ thiếu gia hai mươi năm, chưa bao giờ nhìn thấy cô gái xuất hiện bên cạnh thiếu gia chứ nói chi là dẫn về nhà.

Xem ra, căn biệt thự này rất nhanh có một thiếu phu nhân.

Chỉ là, cô gái này làm sao thế nhỉ. Cả người đầy vết thương.

Chẳng trách đêm qua nửa đêm rồi mà thiếu gia còn gọi công tử nhà họ Trầm.

Kiều Ương lúc này vừa buông chén xuống, ngẩn đầu dáo dác tìm “một trăm đồng” để chào tạm biệt.

Lúc này có một lão phu nhân bỗng nhiên đẩy cửa xông vào, nắm lấy tay Kiều Ương quan sát tỉ mỉ, cười hòa ái dễ gần: “Con chính là bạn gái của bé Yến hả?”

Kiều Ương ngơ ngác: “Bé Yến?”

“Một trăm đồng” là bé Yến?

Cô bé dáng dấp đoan chính, không trang điểm nhưng da thịt trắng trẻo mềm mại. Đôi mắt to tròn xinh đẹp. Quả là một mỹ nhân hiếm có, khiến lão phu nhân càng nhìn càng thấy thích!

Bảo sao bé Yến nhà bà không chịu đi xe mắt, hóa ra là sớm đã có người yêu.

Kiều Ương nhìn lão phu nhân đánh giá quần áo trên người cô, hiển nhiên biết lão phu nhân đang hiểu lầm, cô liền giải thích: “Bà ơi, bà hiểu lầm rồi. Cháu không phải…”

“Cháu ngoan, đừng sợ. Cháu có thể chịu ủy khuất chịu đựng tính cách quái dị của cháu bà, bà nội thật sự rất vui. Cháu yên tâm, sau này bé Yến mà dám khi dễ cháu, bà nội sẽ giúp cháu đánh nó” Lão phu nhân cười híp mắt nói.

Kiều Ương bị sự nhiệt tình của lão phu nhân làm cô có chút mê mang.

Lúc này, có một âm thanh lạnh lùng từ trên lầu hạ xuống: “Bà nội, sao bà lại đến đây?”

Phó Tư Yến nghe tiếng động liền từ phòng sách đi ra, thấy bà nội đang nắm tay Kiều Ương, mặt mũi vui vẻ khiến anh nhíu chặt chân mày.

Phó Tư Yến đi tới đưa tay đỡ bà nội thì lại bị đẩy ra. Lão phu nhân nhỏ giọng trách mắng: “Ta không đến đây thì làm sao biết tiểu quỷ cháu giấu một cô bé dễ thương như thế này. Lúc bé Cẩn nói, bà còn chưa tin đâu!”

Nghe được bé Cẩn nói bé Yến nhà bà đang giấu phụ nữ trong nhà, bà không tin. Khi nhìn thấy cô bé mặt ngơ ngác như mới tỉnh dậy, lại còn mặc quần áo của bé Yến. Bà dám chắc đêm qua cô bé ở lại chỗ này.

Trong lòng lão phu nhân vui mừng khôn xiết.

Đứa nhỏ này đáng yêu làm sao. Có đầy đủ tố chất làm cháu dâu của bà!

Phó Tư Yến trong lòng phiền não. Trong đầu thầm nghĩ cách xử lý cái miệng rộng của Trầm Cẩn.