Chương 19: Làm Loạn Thêm Lần Nữa.

Lăng Mạc Tuyết hít một hơi thật sâu rồi hỏi: “Sao anh lại tìm được tôi?”

“Thì cô không đi làm, con trai của cô tới tìm tới tôi.”

“Gì cơ? “ Nghĩ đến thằng bé Lăng Mạc Tuyết càng thêm căng thẳng, cô nắm lấy cổ tay của Cố Minh Huyên rồi vội vàng hỏi: “Thằng bé khóc sao? Tụi nhỏ có bị làm sao không?’’

Cố Minh Huyên đánh tay lái một vòng rồi quay sang nhìn Lăng Mạc Tuyết.

Mặc dù giữa hai người có khoảng cách nhưng Lăng Mạc Tuyết cũng có thể cảm nhận được ánh mắt sắc bén của anh đang nhìn cô một cách kỳ lạ...

Mặt cô đỏ lên rồi vội thu tay lại, xấu hổ quay đầu đi chỗ khác, thấp giọng giải thích: “Tôi sợ thằng bé lại khóc.”

Cố Minh Huyên nhẹ nhàng quay đầu lại, hằng giọng một cái thấp giọng đáp : “Thằng bé… không có khóc.”

Vừa nói xong, anh khẽ nhíu mày tựa như đang tự hỏi tại sao mình lại nói dối cô.

Có lẽ là vì sợ cô sẽ buồn chăng?

Mải nghĩ về chuyện đó nhưng anh đột nhiên lại cảm thấy người phụ nữ bên cạnh anh đang cố kìm nén, những giọt nước mắt bị đè nén trong mắt cô làm xáo trộn tâm trạng anh.

Anh lấy trong túi ra gói khăn giấy rồi đưa cho cô...

Nhưng Lăng Mạc Tuyết không trả lời, cô lắc đầu mỉm cười nhìn anh, để lộ hai lúm đồng tiền xinh xinh: “Cảm ơn anh Cố."

Nhìn thấy nụ cười mê người của cô, trong lòng Cố Minh Huyên dâng lên một loại cảm giác kỳ lạ, cô gái này này rõ ràng là đang muốn khóc nhưng lại cố gắng che giấu nước mắt mà mỉm cười, giả vờ mình mạnh mẽ.

Anh giật mình rồi nhét gói khăn giấy vào tay cô: “Nếu cô muốn khóc thì cứ khóc đi."

Nói xong, anh tiếp tục lái xe.

Lăng Mạc Tuyết nắm chặt gói khăn giấy trong tay, cố gắng kìm nước mắt: "Tôi không muốn khóc."

Cố Minh Huyên mím chặt môi, thật lâu sau mới nói: "Cô là nhân viên của công ty tôi, nếu có khó khăn gì cô có thể nói ra, công ty sẽ giúp cô giải quyết."

“Cám ơn anh, tôi cũng không gặp chuyện gì khó khăn cả."

Cố Minh Huyên khẽ nhíu mày nói: "Cô có thể nói cho tôi biết, là ai đang muốn làm phiền cô."

"..." Sắc mặt của Lăng Mạc Tuyết tái nhợt, khăn giấy trong lòng bàn tay cũng bị vò tròn thành một cục, lông mày cau lại thật chặt, trong đầu hết hình ảnh này đến hình ảnh khác hiện lên.

"Không phải chị của tôi." Cố Minh Huyên giải thích đầy tự tin: “Tôi đã gọi điện thoại cho chị ấy."

Lăng Mạc Tuyết quay đầu lại nhìn anh với ánh mắt đầy nghi ngờ.

“Chị ấy có nói về vụ đánh nhau của bọn trẻ ngày hôm qua. Mặc dù chị ấy hơi kiêu ngạo một chút nhưng mà cũng không làm gì tổn thương đến người khác đâu."

Lăng Mạc Tuyết mỉm cười nhẹ nhõm, vừa rồi cô còn nghĩ đến Cố Hân Nghiên.

“Tôi tin anh.” Cô nói xong, ánh mắt dần dần tối sầm lại, nhỏ giọng nói: “Tôi cũng chỉ vừa mới trở về nước, cũng không có ân oán với bất kỳ ai, lần này chắc chắn là ngoài ý muốn.”

Chuyện không tốt trong nhà không thể tự nhiên mà truyền ra ngoài, Lăng Mạc Tuyết hoài nghi mẹ con bà Triệu, cô cũng không muốn đem chuyện của gia đình mình kể trước mặt Cố Minh Huyên, dù sao anh cũng là tổng giám đốc tập đoàn nơi cô làm và cũng là người ngoài cuộc.

Cố Minh Huyên liếc nhìn cô một cái, phát hiện cô đang rất bình tĩnh và kiên định vì thế anh cũng không nhiều lời.

Chiếc xe chạy hết tốc lực, khi đến gần ngõ Thanh Liên, Cố Minh Huyên có một cuộc gọi, anh nghe xong lập tức cúp máy sau đó dừng xe tháo dây an toàn cúi người rồi nhấc chân trái của Lăng Mạc Tuyết lên.

Lăng Mạc Tuyết giật mình, hoảng sợ nắm lấy cổ tay anh: "Anh Cố, anh làm gì vậy?"

Cố Minh Huyên mặt không đổi sắc, cũng không trả lời, anh bá đạo đặt chân trái của cô lên trên chân anh, hai ngón tay thon dài có khớp xương rõ ràng mò mẫm ở mắt cá chân trần của cô kiểm tra xem có phải bị trật khớp hay không.

Lăng Mạc Tuyết bất ngờ trước hành vi bất thường của anh đến nỗi mắt đờ ra, mặt tái nhợt đi.

Đúng lúc đang muốn thu chân lại, thì một tiếng răng rắc vang lên. Mắt cá chân của cô đau nhói, đau đến mức cô theo bản năng vỗ vỗ vào tay của Cố Minh Huyên: “A... Đau quá!"

Cố Minh Huyên hơi nhướng mày, ánh mắt sắc bén dán chặt trên mặt cô, giọng nói lãnh đạm mà uy nghiêm nói: "Do cô quá tự cao!"

Lăng Mạc Tuyết lo lắng thở hổn hển: "Ai bảo anh chạm vào chân tôi? Rõ ràng anh biết mắt cá chân trái của tôi bị bong gân mà."