Chương 18: Cô Đã Cướp Nụ Hôn Đầu Tiên Của Tôi

"Khụ khụ!" Người đàn ông đứng lên, tao nhã kéo áo sơ mi trắng trên người, bình tĩnh ung dung nhìn bốn phía, sau đó đi đến bên cạnh cô, trầm thấp chậm rãi nói: "Cô đã cướp nụ hôn đầu của tôi."

Nụ hôn đầu?

Lăng Mạt Tuyết sững sờ, ngẩng đầu, mờ mịt nhìn anh, thật lâu sau, mới ngây ngốc hỏi một câu: "Anh... Anh có chắc đó là nụ hôn đầu không?"

"Cô nghi ngờ tôi sao?" Anh nghiêm túc nhìn cô, không có một chút nghiền ngẫm.

Gương mặt Lăng Mạt Tuyết lại nóng thêm vài phần, không dám nhìn thẳng vào mặt anh.

Nói người đàn ông đẹp trai lại nhiều tiền chưa từng hôn phụ nữ, quả thật là Lăng Mạt Tuyết không thể tin được.

Nhưng cô có thể tranh cãi với tổng giám đốc người ta sao?

Mắt cô loé lên một cái, nghĩ đến chuyện quan trọng hơn, lập tức nói: "Mau chạy đi, tòa nhà này sắp nổ tung rồi!"

Nói xong, cô bỏ chạy, ai ngờ vừa rồi bị trẹo chân ở trên cầu thang, cổ chân trái của cô bị thương, chưa chạy được hai bước, người thiếu chút nữa lại ngã xuống đất...

Cơ thể lảo đảo, thắt lưng thẳng bất ngờ bị một cánh tay mạnh mẽ ôm lấy.

Bị ôm chặt vào trong ngực người đàn ông, cô căng thẳng ngại ngùng không biết làm sao, hơi thở mát lạnh dễ ngửi của người đàn ông hoà với khói mù hỗn tạp trên đỉnh đầu, làm cho hô hấp của cô càng thêm khó khăn.

"Cố tổng, mau.... đi thôi. "

Cô đỏ mặt muốn tránh thoát, nhưng thân thể chợt nhẹ bâng vì Cố Minh Huyên đã ôm ngang cô lên.

Cô ngạc nhiên, hai tay vô thức nắm lấy quần áo của anh, hoảng loạn kêu lên: "Buông xuống, anh mau bỏ tôi xuống!"

"Không phải nói lâu đài sắp nổ sao? Tôi ôm cô đi nhanh hơn." Cố Minh Huyên không vội không chậm, rũ mắt nhìn khuôn mặt đỏ bừng của cô, khóe môi mỏng nhếch lên một nụ cười khó nắm bắt.

Lăng Mạt Tuyết chớp mắt, phát hiện tay mình đang nắm ở ngực anh, nhiệt độ nóng bỏng trên ngực anh lan lên đầu ngón tay cô khiến trong lòng cô run lên, vội vàng buông ra.

"Cô có thể ôm cổ tôi." Anh đột nhiên nói, bước chân đi rất chậm.

Lăng Mạt Tuyết sốt ruột, lại ngượng ngùng: "Cố tổng, tôi... Tôi không thể, tôi không thể làm càn với anh như vậy."

"Cô đã làm càn một lần, tôi không ngại cô làm lần thứ hai."

Khóe môi Lăng Mạt Tuyết khẽ co rút, mặt nóng tựa như liếʍ ngọn lửa: "Vừa rồi.... không phải là cố ý."

"Tôi cho phép em cố ý một lần."

"Cố tổng....đừng đùa."

Anh dừng lại, đôi mắt thâm thúy nhìn chăm chú vào con ngươi trong suốt lấp lánh của Lăng Mạt Tuyết, nghiêm túc hỏi: "Tôi có cười không? "

Lăng Mạt Tuyết há miệng, quả thật, trên khuôn mặt tuấn mỹ như điêu khắc của anh không tìm ra một tia nét cười, ngay cả độ cong ở khóe môi cũng biến mất không thấy đâu.

Nhưng con ngươi đen nhánh kia lóe ra hào quang tà mị, giống như phóng điện về phía người, thật sự làm cho người ta khó có thể chống đỡ.

Trong lòng Lăng Mạt Tuyết nhảy loạn, giống như bị ánh mắt anh mê hoặc, chậm rãi giơ tay lên, nhẹ nhàng ôm cổ anh.

Làn da mát mẻ mềm mại của cô dán lên cổ, mùi thơm của người phụ nữ len lỏi vào chóp mũi, trong nháy mắt làm cho toàn thân Cố Minh Huyên tê dại, hai tay ôm cô không nhịn được thu vào trong một chút, nín thở, sải bước đi về phía xe...

Vừa ngồi vào xe, Tào Huy đã dẫn người chạy tới, Cố Minh Huyên đã hỏi rõ Lăng Mạt Tuyết, cô chỉ bị mất túi xách, thân thể không bị thương tích gì khác, liền bảo bọn họ phối hợp với cảnh sát ở đây điều tra manh mối, sau đó, anh lái xe rời khỏi hiện trường.

Tòa nhà nhỏ cũ nát cuối cùng không có vụ nổ, chỉ là khói cuồn cuộn từ xa còn có thể nhìn thấy được.

Lăng Mạt Tuyết thở phào nhẹ nhõm, tựa vào ghế lái phụ, thả lỏng thân thể căng thẳng.

Quay đầu lại, thấy tổng giám đốc Cố không biết từ lúc nào đã đeo kính râm, gương mặt nghiêng hoàn mỹ hơi căng thẳng, vẻ mặt nghiêm túc, hai mắt nhìn chằm chằm tình hình giao thông phía trước.

Sự lạnh lùng lúc này so với lúc nãy ôm cô quả thực là như hai người khác nhau.

"Cố tổng, có một vấn đề, tôi có thể hỏi không? "Suy nghĩ thật lâu, Lăng Mạt Tuyết không nhịn được mở miệng.

"Nói." Miệng anh phun một chữ, rất bình thản.