Khi từng chữ kia phát ra, Lục Xuyên Mạn chợt
nghe thấy một tiếng nổ lớn.
Trong đầu anh ta chợt xoẹt qua một ý nghĩ,
Hoắc Anh Tuấn muốn gϊếŧ mình!
Khi xe của Hoắc Anh Tuấn nhanh chóng lao
tới, thân xe của Lục Xuyên Mạn cũng nhanh
chóng tránh đi.
Nhưng đuôi xe không né kịp liên bị lõm một lỗ
lớn.
Cả xe cũng vì thế lao về trước hơn chục mét,
Lục Xuyên Mạn hít một hơi, hai mắt đỏ bừng nhìn
về phía sau.
Xe của Hoắc Anh Tuấn cũng bị chết máy do
cú va chạm vừa rồi, với có vẻ dư chấn của hai
phát vừa rồi cũng khiến anh bị thương không nhẹ
Lục Xuyên Mạn chính vào lúc này tận dụng cơ
hội rời đi.
Anh kịch liệt đánh vào tay lái, trên mu bàn tay
nổi lên đầy gân xanh.
Chết tiệt! Một người phụ nữ độc ác như
Đường Hoa Nguyệt, anh bị điên mới đi thích người
như vậy!
Lục Xuyên Mạn chỉ nhắc đến cô thôi, nhưng
đã có thể khiến anh mất kiểm soát đến thết
Sau khi bình tĩnh lại một lúc, Hoắc Anh Tuấn
cảm thấy tay phải của mình vô cùng đau nhức.
Anh dựa lưng vào thành ghế xe.
Sau đầy đặt tay trái của mình lên trán, từ từ
nhắm mắt lại, che đi ánh nhìn mờ mịt và đau đớn
phía sau đôi mắt.
Lục Xuyên Mạn sau khi thoát khỏi Hoắc Anh
Tuấn thì lập tức về nhà.
Đến nơi cũng không thay quần áo mà đi tới tủ
rượu lấy một chai whisky, rót ra ly rồi mang đến sô
pha, rồi nghiêng người dựa xuống.
Ánh đèn bên ngoài theo chiếc cửa số lớn
được đặt cạnh bên mà chiếu vào trong ngôi nhà.
Khi sắc trời đần chuyển tối, khóe môi Lục
Xuyên Mạn từ từ cong lên một nụ cười.
Hoắc Anh Tuấn thực sự cho rằng có thể gϊếŧ
được mình sao?
A.
Một người có cuộc sống bất hạnh, không có
nhược điểm, ai cũng dám lợi dụng, không kiêng ky
gì như anh ta, Hoắc Anh Tuấn có thể dùng cách gì
để gϊếŧ được đây?
Ngược lại thì Hoắc Anh Tuấn và toàn bộ
người nhà họ Hoắc! Anh ta chắc chắn sẽ không
bỏ qua cho bất kỳ ail
Lục Xuyên Mạn đột nhiên lấy điện thoại ra và
gửi một tin nhắn cho Từ Uyển Nhan.
Rất nhanh liền nhận được trả lười ——
"Tôi sẽ lo phía Hoäc Anh Tuấn, anh thừa dịp
mang Đường Hoa Nguyệt đi đi, càng sớm càng
tốt."
Lướt qua những chữ trong điện thoại, anh ta
uõng cạn ly rượu whisky trong tay, nụ cười trên
mặt càng lúc càng sâu
"Thật là càng ngày càng mong đợi...
Anh nghiêng đầu nhìn ra ngoài, bầu trời đêm
- ---------------------------