Chương 47: Trần Chung bị truy sát

Sau khi Chu Tước bỏ đi không lâu, đám bảo an tìm mãi sung quanh bệnh viện cũng không thấy người đâu liền lo lắng. Ông chủ chắc chắn sẽ lột da họ mất, cuối cùng bọn họ dù có sợ hãi tới đâu cũng phải gọi điện tới cho Kỷ Lãng Tư thông báo Chu Tước mất tích.

“Tôi có phải là đang nuôi một đám bô dụng phải không? “ Kỷ Lãng Tư nằm trên giường bệnh sắc mặt trắng bệch. Hắn thật không ngờ đám người này ngay cả Chu tước cũng không trông chừng được.

“Chúng tôi đã cố gắng hết sức, nhưng bỗng nhiên lúc đó toàn bệnh viện lại mất điện…” đội trưởng đội bảo an ngập ngừng nói.

“Các người còn không mau gọi thêm người đi tìm? Nếu không tìm thấy người thì đừng có về nữa.” Kỹ Lãng Tư đập mạnh lên thành giường mặc kệ vết thương trên người mình đang đau nhói.

“Vâng!” Đám người nghe xong liền không chần chừ một giây liền tiếp tục chia nhau ra tìm,.

Kỷ Lãng Tư đang ngồi trên giường bệnh. Lòng hắn như lửa đốt cầm điện thoại lên ấn một dãy số. “Alo, mày đang ở đâu… tao có chuyện muốn nhờ mày.”

“Chuyện gì, mày nói đi.” Trần Chung bên kia đang ôm Dật Sinh ngủ bỗng bị điện thoại làm tỉnh liền có chút cáu gắt, nhưng khi nghe thấy giọng nói của người bạn thân liền bình tĩnh lại. Không biết có chuyện gì mà Kỷ Lãng Tư lại gọi hắn lúc gần sáng thế này.

“Tiểu Tước mất tích rồi, tao biết mày có mối quan hệ rộng tại A thành này mày có thể giúp tao tìm thông tin cô ấy không?” Trần Chung là người quen biết cả hai giới hắc bạch, mối quan hệ rộng rãi chắc chắn sẽ tìm được tin tức của Chu Tước.

“Được rồi, tao sẽ lập tức cho người truyền thông tin xuống.” Trần Chung nhàn nhạt nói.

“Cảm ơn.” Kỷ Lãng Tư nghe xong cũng không tiếp tục làm phiền mà trực tiếp cúp điện thoại.

“Sao vậy?” Dật Sinh thấy có người gọi đến liền bất an hỏi, giờ này ai lại gọi tới chứ? Có phải xảy ra chuyện gì không? Lần trước Trần Chung mất tích 3 ngày trở về trên người toàn là vết thương tuy không nguy hiểm tính mạng nhưng lại khiến cô lo lắng không thôi

“Không có gì, em ngủ đi anh ra ngoài một chút liền về.” Trần Chung hôn nhẹ lên trán người trong lòng sau đó rời khỏi giường.

“Em ngủ tiếp đi, có gì thì gọi thím Trần lên nhé…anh đi đây.” Trần Chung vội vã mặc bộ đồ bị hắn quăng trên đất rồi nhanh chóng rời đi.

Đợi tới khi bóng người biến mất, Dật Sinh cũng bỏ đi bộ dáng lười biếng lúc nãy mà ngồi dậy tìm dưới gối một chiếc điện thoại sau đó nhắn một dòng tin nhắn: “ Hắn ta đã rời khỏi biệt thự.”

Dật Sinh sau khi nhắn xong liền cẩn thận xóa hộp thư đi lúc này mới bình tĩnh nằm xuống giường ngủ.

Trần Chung đi tới gara biệt thự liền tùy tiện chọn một chiếc xa, sau đó khởi động xe, vừa ra tới cổng biệt thự cánh cửa sắt liền tự động được mở ra.

Trên đường quốc lộ lúc này cũng chỉ có vài chiếc xe qua lại vì vậy hắn liền tăng ga tốc độ xe lên tới 100km/ giờ, nếu đổi lại là giờ cao điểm chắc chắn hắn không thể tự do đi với tốc độ này.

Bỗng nhiên trong tại một ngã rẽ vài chiếc xe ô tô màu đen xuất hiện có ý định lao vào xe hắn. Trần Chung giật mình nhưng cũng may phản ứng kịp dễ dàng tránh khỏi cú va chạm. Một động tác bẻ lái 180 độ khiến trên đường nhựa xuất hiện dấu vết bánh xe ma sát.

“Con mẹ nó.” Trần Chung chửi tục một câu, đám người này có phải muốn chết rồi không? Hắn vươn tay bật chế độ bảo vệ của xe lên. Hôm nay ra ngoài quá vội vã hắn lại quên mang súng theo…. Đúng là sui xẻo. Hắn đạp ga tăng tốc chạy về phía trước, mấy chiếc xe đen thấy vậy liền không ngần ngại đuổi theo thậm chí còn có vài tên áo đen trong xe mở cửa kính xuống dùng súng bắn không ngừng vào xe hắn.

Cũng may hôm nay hắn ra ngoài vội vàng nên mới chọn chiếc xe này nếu không chắc chắn sẽ có chuyện. Trên đường lớn tiếng động cơ xe chói tai vang lên, mọi người có thể thấy cảnh một chiếc ô tô Rolls-Royce Phantom đang bị bảy tám chiếc xe màu đen đằng sau truy đuổi.

Trần Chung lái xe vào đường hai chiều sau đó nhanh chóng thưa cơ bẻ lái sang đường ngược chiều. Những chiếc xe đằng sau vì đang lái với tốc độ cao nên có vài chiếc vượt qua khỏi chỗ rẽ đường ngược chiều, có vài chiếc lại không căn đường chuẩn xác mà lao vào dải phân cách. Trực tiếp mất dấu của Trần Chung.

Trần Chung lái xe tới tổng bộ biểu tình đi tren đường như muốn nuốt sạch người khác. Chuyện hôm nay hắn chắc chắn không bỏ qua cho kẻ đứng sau.