Chương 33: Sợ hãi Kỷ Lãng Tư.

Kỷ Lãng Tư đi tới chỗ của Chu Tước.

"Em không sao chứ?" Hắn nhéo má cô hỏi, không ngờ hắn vừa đi một chút vậy mà cô đã bị người khác bắt nạt rồi.

Chu Tước lắc đầu.

"Vậy thì tốt." Kỷ Lãng Tư lúc này mới chú ý người phụ nữ ngã trên đất, hắn bước tới gần Chu Giai Tịnh đỡ cô ta dậy.Bàn tay hắn giữ lấy hai vai của cô ta nhưng lại không dám dùng sức quá mạnh, Hai thân thể của họ nhất thời dính sát vào nhau thậm chí mọi người còn thấy Kỷ Lãng Tư đang thổi khí nóng vào tai của cô ta. Thật không ngờ Chu Giai Tịnh lại rơi vào mắt xanh của hắn, mà hai người trước bàn dân thiên hạ lại biểu lộ tình ý với nhau.

Kỷ Lãng Tư tiến tới kiểm tra vết thương cho cô ta một hồi, khi thấy trán Chu Giai Tịnh bị sưng đỏ một cục lớn khiến hắn nhíu mày.

"Chu tiểu thư, cô không sao chứ?"

"Tôi... tôi không sao..." Khuôn mặt của Chu Giai Tịnh bỗng trở nên trắng bệch không còn giọt máu. Cô ta chật vật sửa soạn lại váy của mình sau đó quay sang phía mọi người nói.

"Xin lỗi đã làm phiền mọi người, đều là do tôi bất cẩn tự mình ngã." Chu Giai Tịnh cố nở một nụ cười sau đó hướng về Kỷ Lãng Tư cùng Chu Tước lịch sự nói. Mọi người xung quanh nghe vậy cũng chẳng tiện xen vào chuyện của người khác, hơn nữa họ cũng không dám đắc tội với Kỷ Lãng Tư.

"Xin lỗi đã làm phiền rồi."

"Không sao, tôi nhìn thấy cô có vẻ bị thương khá nặng... Cô, đưa cô ấy trở về phòng giúp tôi." Kỷ Lãng Tư cũng khách sáo nói chuyện với Chu Giai Tịnh sau đó phân phó cho nữ nhân viên ban nãy đưa cô ta trở về.

Xử lý xong mọi việc, Kỷ Lãng Tư mới nhàn hạ quay sang phía Chu Tước lại phát hiện cô nhìn hắn với đôi mắt khó hiểu.

"Em sao vậy?" Hắn vừa định chạm vào Chu Tước thì bị cô đẩy ra.

"Không có gì, tôi muốn về phòng." Chu Tước không tự nhiên nói, lúc nãy cô đã thấy hết. Thái độ và cử chỉ của Kỷ Lãng Tư đối với Chu Giai Tịnh. Giống như hắn sợ sẽ làm đau người phụ nữ kia, ngay cả chạm cũng không dám chạm mạnh.

Vừa về tới phòng Chu Tước liền không nói một lời mà nhảy lên giường rồi chùm kín chăn cả người chỉ để lộ cái đầu nhỏ của mình ra.

"Em sao vậy?" Nhận thấy sự khác lạ khiến hắn lo lắng, có phải là do bị người phụ nữ kia trêu tức?

"Không có gì! tôi đã nói là không sao rồi mà... Anh thật phiền phức. " Chu Tước gắt gỏng, cũng không hiểu vì sao trong người có một cỗ khó chịu mà không thể phát ra. Chắc chắn Kỷ Lãng Tư lại giống những tên đàn ông khác, bị Chu Giai Tịnh quyến rũ mất. Như vậy cũng tốt dù sao cô cũng rất chán ghét hắn ....

"Có! Em chắc chắn có. Rốt cuộc là em đang bực tức cái gì?" Kỷ Lãng Tư sốt ruột tiến tới ôm cả ổ chăn vào lòng.

"..." Chu Tước không nói mà bực tức cắn lên ngực của hắn một cái.

Ở nơi khác.

Lăng Vân Phàm tiến vào phòng liền phát hiện Chu Giai Tịnh đang thất thần ngồi trên ghế sô pha, khuôn mặt tỏ ra sự bàng hoàng tột độ.

"Đầu em có sao không?" Lúc nãy hắn đi bàn chuyện trở về mới biết cô ta bị thương ở trán. Dù không quá nghiêm trọng nhưng dù sao lần này là hắn đưa Chu Giai Tịnh tới đây nên không thể để cô ta xảy ra chuyện gì được.

"Phàm, người đàn ông đó thật...đáng sợ." Chu Giai Tịnh lắp bắp nói, cô ta thật sự không thể nào quên được sự uy hϊếp lúc nãy. Giọng nói trầm thấp đáng sợ của gã đàn ông kia luôn vang vọng trong đầu cô ta.

"Đáng sợ ?" Lăng Vân Phàm nhíu mày không hiểu.

Cô ta gật đầu.

"Là Kỷ Lãng Tư... hắn thật đáng sợ. Lúc nãy ở nhà ăn em bị ngã là hắn đã đỡ em dậy... Nhưng mà... nhưng mà hắn ta đã nói nếu em còn xuất hiện trong tầm mắt của hắn nữa thì sẽ gϊếŧ chết em." Lúc đó Kỷ Lãng Tư nhân lúc đang hỗn loạn liền tiến tới vờ như đỡ cô ta nhưng thật ra hắn làm như thế để nói những câu nói đáng sợ kia. Với giọng điệu ban nãy chắc chắn không phải là hắn ta chỉ nói đùa cho vui... Cô ta tin chỉ cần cô xuất hiện trước mặt Chu Tước lần nữa, mặc kệ có ý gì thì đều sẽ không xong với hắn.

Cô ta có nghe nói chút ít chuyện về hắn, cũng là một huyền thoại đáng ngưỡng mộ lúc hắn ta từng trong quân ngũ. Kỷ Lãng Tư không dưới một lần giúp đỡ phía bên cảnh sát triệt tiêu tội phạm về buôn bán ma túy và buôn lậu vũ khí. Ngay cả người trong chính phủ ít nhiều cũng phải kính nể hắn vài phần... Nhưng lại có người nói, hắn phá vỡ kỷ luật gϊếŧ một đứa bé nên bị khai trừ. Cũng có người khác nói vì hắn muốn thành lập một đế chế dành riêng cho mình nên mới xuất ngũ... Tuy lời đồn không biết chỗ nào là thật, nơi nào là giả nhưng cũng không nên ngốc nghếch chọc giận hắn.

"Được rồi, em bình tĩnh lại đi. Có anh ở đây, anh sẽ không để em xảy ra chuyện gì đâu." Lăng Vân Phàm nắm lấy tay Chu Giai Tịnh an ủi.