Chương 31: Hảo cảm

Viên kim cương đỏ kia cuối cùng đã có một mức giá cao trên trời. Ở thành phố A này ai cũng biết một khi Kỷ Lãng Tư đã nhìn chúng thứ gì thì nhất định phải đoạt được thứ đó, cũng một phần không dám đắc tội cùng hắn ta nên mọi người liền không dám cùng hắn tranh giành.

Thật sự buổi đấu giá hôm nay đã quy tụ hai nhân vật mang tầm cỡ vươn xa bọn họ.

"20 triệu!"" Lăng Vân Phàm bực tức giơ bảng.

"Anh..." Chu Giai Tịnh lắc đầu, viên kim cương này giá đã quá cao so với mức dự bị ban đầu. Trước lúc tới đây cô ta đã nghiên cứu qua một loạt, cùng lắm họ chỉ cần bỏ ra 10 triệu đô. Giữa đường lại bị Kỷ Lãng Tư ngăn cản, tuy số tiền này đối với Lăng Vân Phàm chẳng là gì. Nhưng dù sao hắn ta phải bỏ số tiền lớn như vậy cũng là vì cô ta...

"Không sao. Anh sẽ tự biết suy xét. " Lăng Vân Phàm trấn an Chu Giai Tịnh.

"22 triệu." Kỷ Lãng Tư thích thú, giống như là làm khó Lăng Vân Phàm rất thú vị.

"Này!" Chu Tước há hốc miệng, không ngờ viên đá kia lại có giá cao như vậy.

"25 triệu!" Lăng Vân Phàm nghiến răng, thái độ là khác hoàn toàn với thần thái ung dung của Kỷ Lãng Tư. Hai người nhìn nhau, giống như là đang đấu mắt.

Nhưng phải công nhận rằng tâm lý của Kỷ Lãng Tư rất tốt, từ đầu tới cuối chưa từng nép vế trước Lăng Vân Phàm.

"28 Triệu." Kỷ Lãng Tư.

Trong phòng đấu giá bây giờ giống như sắp nổi lên một cuộc chiến.

"30 Triệu!"

Kỷ Lãng Tư im lặng không tiếp tục giơ bảng tranh giành nữa mà thản nhiên kéo Chu Tước vào lòng, sau đó hôn xuống môi Chu Tước một cái.

Lăng Vân Phàm cuối cùng là bị hắn chọc tức điên mà bật dậy khỏi ghế ngồi.

"Phàm... Có rất nhiều người đang nhìn chúng ta. Anh bình tĩnh trước đi." Chu Giai Tịnh không biết Lăng Vân Phàm đang tức giận do bị Kỷ Lãng Tư trêu đùa hay là do hắn ta đã hôn Chu Tước trước mặt Lăng Vân Phàm.

Nhưng cô ta biết Lăng Vân Phàm thật sự bị tức chết rồi, nhìn người đàn ông mình quen biết nhiều năm nắm chặt nắm đấm khiến cô ta thở dài.

"30 triệu lần một, 30 triệu lần hai, 30 triệu lần ba... Hoàn thành giao dịch." Người trụ trì run run nói như không thể tin tưởng được. Bao nhiêu năm lặn lộn trên sàn đấu giá đây là lần đầu tiên ông ta thấy có người trả giá cao một viên kim cương như vậy.

Trong mắt mọi người nhìn qua là đã biết ban đầu Kỷ Lãng Tư vốn không hề muốn mua viên kim cương. Thứ mà hắn muốn là chọc tức Lăng Vân Phàm,...

"Xin chúc mừng các vị khách hôm nay đã đấu giá giành được món đồ mình muốn. Kết quả cuộc đấu giá như sau...

Vòng tay xoắn ngọc phỉ thúy thuộc về ngài William với giá 3 triệu đô.

Đồng hồ "Luân hồi" thuộc về cô Dật Sinh với giá 6 triệu đô.

Bức tranh "máu lửa" thuộc về cô Đường Mộ Tranh 2 triệu đô.

.......

Và tâm điểm ngày hôm nay, Viên kim cương đỏ mang tên Vĩnh Cửu đã thuộc về ngài Lăng Vân Phàm với tổng giá trị 30 triệu đô." Người trụ trì đọc lại từng sản phẩm cùng tên người đấu thầu thành công món đồ đó.

Có lẽ ngày mai trên mặt báo sẽ có tựa đề "Viên kim cương đỏ và cuộc chiến của hai người đàn ông."

Vài người trong phòng đấu giá còn không ngừng tiến về phía Lăng Vân Phàm chúc mừng hắn giành được món đồ tâm điểm hôm nay.

"Đi thôi." Kỷ Lãng Tư kéo lấy tay của Chu Tước rời đi nhưng thật không ngờ trên đường lại gặp Trần Chung cùng Dật Sinh.

"Này! anh bạn... tao là nên cảm ơn mày. Nhờ có mày mà hôm nay tao lại bán được viên kim cương với giá cao như vậy." Trần Chung không giấu nổi sự phấn khích nói, chuyện Kỷ Lãng Tư cùng Lăng Vân Phàm đấu đá với nhau gã ta có biết chút ít. Thời gian trước Kỷ Lãng Tư còn làm khó Lăng Vân Phàm đủ đường mới chịu kí bản hợp đồng kia. Chiều nay gã còn nghe được thông tin là hai người này còn đang giành giật một người phụ nữ.

Trần Chung liếc nhìn Chu Tước một lượt, ban đầu là gã đã đánh giá thấp người phụ nữ này rồi. Chu Tước lại trong một lúc biến hai người đàn ông tài giỏi trở nên mất lý trí.

"Vậy thì lợi nhuận đêm nay chia một nửa cho tao đi." Kỷ Lãng Tư nửa thật nửa đùa nói.

"Như thế chỉ sợ không nhét đủ kẽ răng của ngài đây rồi." Trần Chung đáp lại, buổi đấu giá đêm nay đem lại cho gã một khoản lớn.

"Cô là Chu Tước phải không? Xin chào tôi là Dật Sinh. Chúng ta có gặp nhau vào chiều nay." Dật Sinh bỗng nhiên tiến lên phía trước chào hỏi Chu Tước.

"Chào chị." Chu Tước gật gật đầu, thật không ngờ người phụ nữ tên Dật Sinh kia lại biết tên mình. Chu Tước cảm thấy Dật Sinh là một người rất thông minh, cương quyết nên khi giao tiếp liền có vài phần kính trọng.

"Không cần phải khách sáo." Dật Sinh

"Lúc nãy nhìn chị rất ngầu..." Chu Tước lí nhí, thật không ngờ một người phụ nữ như Dật Sinh lại thật uy quyền trong buổi đấu giá hôn nay.

"Không có gì, chỉ là tôi có sở thích sưu tầm đồng hồ thôi. Đợi khi nào rảnh sẽ dẫn cô về thành phố C, nơi đó trưng bày rất nhiều đồng hồ mà tôi có được." Dật Sinh không hiểu vì sao bản thân lại rất có hảo cảm với cô gái này.

"Chuyện này... em sợ là sẽ làm phiền chị."