Chương 20: Điều tra

Không khí trầm mặc bào trùm cả căn phòng. Trên gương mặt người nào cũng lộ hẳn vẻ mệt mỏi, nhưng vẫn không phải là tệ nhất. Tịnh Hi chăm chú vào đống tài liệu, gương mặt xinh đẹp trở nên tiều tụy hẳn, quầng thâm dưới mắt hiện rõ không cách nào che giấu, cô đem bản thân nhấn chìm trong công việc, dùng mạng của chính mình để đổi lấy mạng của tập đoàn Trụ Thiên.

''Lạc Hàn tình hình cổ phiếu thế nào rồi?''

Thanh âm khàn khàn, hữu khí vô lực thoát ra từ miệng của Tịnh Hi, cô vẫn chuyên chú nghiên cứu hồ sơ, tưởng chừng lời khi nãy không phải do cô nói. Lạc Hàn uể oải trả lời, khuôn mặt xinh đẹp vì mệt mỏi chẳng buồn trang điểm, nét ma mị phong tình cũng giảm hẳn đi, mí mắt cũng lười nâng, ngay đến mở miệng nói cũng cảm thấy rất lười

''Hiện tại đã không rớt điểm nữa nhưng cũng chẳng tăng''

Câu trả lời này tạm chấp nhận đi, trước mặt không để lỗ nữa sau này sẽ từ từ lấy lại cả vốn lẫn lời. Tịnh Hi gật nhẹ đầu, cầm hồ sơ cổ phiếu để qua một bên, thờ dài một hơi vấn để này coi như đã ổn.

''Vậy còn nhân viên? Trịnh Diên đâu?''

''Hắn vẫn đang dàn xếp với những nhân viên đó, phần hồ sơ này, hắn nhờ gửi đến''

Bối Phong tay bỏ trong túi, tay cầm hồ sơ đưa cho Tịnh Hi, khuôn mặt tuấn tú đầy vết thương tích , ánh mắt ẩn chứa sát khí chưa hề tan hết, mùi máu tuy đã rửa sạch nhưng vẫn phảng phất đâu đây. Anh cùng Lưu Nguyệt trải qua suốt 3 ngày liên tục giao chiến với biết bao nhiêu bang phái lớn nhỏ. Tà Các bị tấn công vào đúng lúc Tà chủ xảy ra chuyện, khí thế của các sát thủ liền giảm đi đáng kể. Trải qua ba ngày, lực lượng của Tà Các đã thiệt hại quá lớn.

''Lưu Nguyệt tại sao không đến? Có chuyện gì sao?''

Vừa nghe đến Lưu Nguyệt, ánh mắt Bối Phong một tầng lại một tầng cay độc, tia máu trong mắt xuất hiện, tay nắm chặt thành đấm, cả người vì giận mà run lên

''Hôm qua, trong lúc giao chiến, cô ấy giúp tôi đỡ một nhát, hiện đang dưỡng thương, thương tích không phải nhỏ.''

Thanh âm trầm thấp, sát khí vừa tan lại tích tụ thêm không ít, rõ ràng muốn đem hết thảy những tên cẩu kia băm vằm thành triệu mảnh vứt xuống biển, anh là đang đau lòng cùng tức giận cho một người. Tịnh Hi đem hồ sơ vừa nhận trực tiếp đặt xuống, vừa định đứng lên mới phát hiện chân không còn một chút lực, mềm nhũn muốn ngã xuống sàn, đầu lại truyền tới cơn đau nhức, khiến cô đau đến đòi mạng. Cô khó nhọc chống tay vào bàn, ngồi trở lại vào ghế, cả người suy yếu thấy rõ, môi khiêu gợi mềm mại lại biến thành khô nứt, nhợt nhạt,mi tâm dính chặt vào nhau, mồ trên trán rịn ra. Tịnh Hi hít sâu một hơi rồi từ từ thở ra, cả người vô lực tựa vào ghế, thanh âm phát ra yếu ớt vô cùng

''Phong quay về lo cho Lưu Nguyệt và Tà Các đi, tạm thời không cần đến công ty, có chuyện gì liên lạc qua điện thoại là được. Lạc Hàn cô cũng quay về nghỉ ngơi cho tốt rồi hẳn đến công ty''

Tịnh Hi dùng chút sức còn lại nâng khóe môi tạo ra nụ cười hướng về hai người kia. Lạc Hàn từ trên ghế đứng dậy, giơ hai tay ưỡn người ra đằng trước vươn vai một cái, đầu lắc qua lắc lại, tay để trên vai đã mỏi nhừ xoa bóp, đi ngang qua Tịnh Hi

''Vậy tôi về trước, tình hình biến động của thị trường cổ phiếu tôi sẽ báo với cô''

Bối Phong gật nhẹ đầu, cùng Lạc Hàn rời khỏi, dáng vẻ anh vội vội vàng vàng, chỉ hận sao không thề lập tức bay đến bên người đó, anh đang rất lo cho Lưu Nguyệt. Căn phòng trở nên vắng lặng, Tịnh Hi nhắm chặt mắt , cả người đều nhờ đến sự chống đỡ của lưng ghế, đau đầu đã giảm đi, nhưng thân thể vẫn vô lực, đành nghỉ một lát vậy. Đã ba ngày kể từ khi Tô Dật thông báo Tuyệt Nghi bị bắt đi, cũng đã ba ngày cô không hề ăn uống, số giờ cô chợp mắt chỉ đếm hết trên mười đầu ngón tay. Tịnh Hi dày vò chính mình đến chỉ còn nửa cái mạng, thân thể vì không chịu được tự ngược trở nên yếu đuối, chỉ cần bất cẩn liền rơi xuống vỡ tan. Yên tĩnh không bao lâu, bên ngoài có tiếng gõ cửa truyền đến, Tịnh Hi mở mắt, cả người vừa thả lỏng lại ngay lập tức trở về trạng thái sẵn sàng.

''Vào đi''

''Khẩu khí như vậy, xem ra cậu vẫn còn rất ổn''

Tô Dật nhoẻn miệng, cố ý để lộ ra nụ cười mỉa mai, cô vốn biết rõ người này và người đang mất tích kia là một loại, đầu cứng như đá, phi thường cố chấp. Vừa thấy Tô Dật, Tịnh Hi như tìm được cái phao giữa đại dương mênh mông, cô đứng phắt dậy, quên mất rằng chân không có chút lực, hai tay chống vào cạnh bàn, muốn đến chỗ Tô Dật đứng dò hỏi

''Cậu cứ ngồi yên đó, tớ đi lại ngay''

Tô Dật nhíu mày, thả cước bộ nhanh chóng đi đến bàn làm việc của Tịnh Hi, cô sợ nếu cô còn chậm trễ , Ngạo Tịnh Hi kia không biết sẽ kích động như thế nào nữa. Cô đặt một xấp hồ sơ mỏng kèm theo hai ba tờ giấy có nội dung kì quặc lên bàn, thong thả kéo ghế, vắt chân phải lên chân trái, mày trái hơi nhướng lên

''Trước khi tớ nói kết quả về cuộc tìm kiếm ba ngày qua, cậu phải đáp ứng tớ một chuyện đã''

Tịnh Hi trong lòng như có kim châm, vô cùng nôn nóng, lại dính phải bộ dạng úp úp mở mở của Tô Dật thì cô phi thường muốn phát hỏa. Lại nói Tô Dật bộ mặt dương dương tự đắt, nếu gắn thêm chòm râu hình chữ bát sẽ rất giống mấy tên quan vô lại thời xưa.

''Chuyện gì cũng được, mau nói kết quả cho tớ đi''

''Được rồi tớ sẽ nói, nhưng đó là chuyện sau khi tớ ăn xong''

Khóe môi Tịnh Hi giật giật mấy cái, cô thay đổi tư thế, tay chống cằm, ánh mắt bén nhọn hướng về phía Tô Dật, thanh âm lên cao rõ ràng là đang không vui

''Cậu đối với chuyện Tuyệt mất tích có vẻ không mấy quan tâm?''

''Tớ rất quan tâm, nhưng không phải kiểu của cậu''

Tô Dật chồm người về phía trước, đôi mắt sâu như đáy vực híp lại nhìn xoáy vào Tịnh Hi, khóe môi không ngừng cong lên châm biếm, ngón trỏ xoa xoa chiếc cằm tinh tế

''Cậu nghĩ bỏ ăn suốt ba ngày, ngủ nghỉ không đủ giấc là hi sinh cho Tuyệt Nghi sao? Cậu nghĩ làm như vậy thì Tuyệt Nghi bò về à? Nói cho cậu biết, nếu cậu tiếp tục thế này, tớ sẽ ngừng tất cả việc tìm kiếm Tuyệt Nghi, cho dù có tìm được, Mạc tổng ra sao? Tớ không quan tâm''

Tô Dật nói đúng không hề sai, không biết bao nhiêu lần dạ dày vì đói mà truyền đến một trận đau xé ruột gan, hằng ngày đều như núi lửa phun trào nham thạch làm Tịnh Hi hệt như bị thiêu đốt. Tột cùng chẳng phải do cô cố chấp sao?

''Được rồi, tớ sẽ nhờ thư ký mua đồ ăn lên đây''

Tịnh Hi buông khí giới đầu hàng, ngoan ngoãn nhờ người đem đồ ăn đến. Cô lo cho một người nhưng cô không biết có một người luôn luôn lo cho cô.

''Cậu nghĩ trong 7 người bên cạnh Tuyệt Nghi có nội gián? Khoan khoan, cậu tính luôn cả tớ hả?''

Tô Dật day day thái dương, nếu cô muốn ám sát Mạc tổng thì liệu Mạc Tuyệt Nghi đó có bình bình an an mà sống tới giờ phút này hay không? Nghi ngờ cô là lý lẽ nào chứ? Tịnh Hi nhún vai, thanh âm vô lực, mí mắt nặng trĩu run run muốn khép lại

''Tớ, cậu, Bối Phong, Lưu Nguyệt, Trịnh Diên, Lạc Hàn và cả Nhã Đường không ai là không thể''

''Phân tích một chút, Tô Dật tớ cứu chữa không biết bao nhiêu lần cho Tuyệt Nghi, là cứu chữa không công đấy, nếu muốn gϊếŧ người từ lâu đã giải quyết xong. Bốn người Phong, Nguyệt, Diên, Hàn theo Tuyệt Nghi từ khi thành lập Tà Các họ không có khả năng phản bội Tuyệt Nghi. Còn lại hai người''

''Phải, là tớ và Nhã Đường''

Căn phòng lại một lần nữa rơi vào trầm mặc, tuy không ai lên tiếng nhưng hai người họ đang có cùng suy nghĩ, Du Nhã Đường người này nhất định phải chú ý. Tịnh Hi xoay ghế, nhìn ra phía cửa sổ sát sàn, khung cảnh bên ngài ấm áp yên bình nhưng lòng cô không một phút nào có thể hưởng thụ được cái cảm giác ấy. Tuyệt Nghi ngày ngày đều ngồi ở đây, có phải cũng giống như vậy, bên ngoài điềm đạm bên trong luôn ngập tràn trong phòng bị, tâm trì không thể buông lỏng. Nếu Du Nhã Đường thật sự là nội gián, cô sẽ đem thứ mà Tuyệt gánh chịu trả lại cô ta gấp 1000 lần.

*Cốc cốc*

''Giám đốc, bác sĩ Tô, tôi đem đồ ăn đến cho hai người rồi''

Nhã Đường mỉm cười, giọng nói trong trẻo như mặt nước mùa thu, dáng vẻ ngây thơ tựa một nữ nhân vừa trưởng thành khiến người ta bất giác sinh cảm giác muốn che chở. Cô hai tay xách hai túi đồ ăn của hiệu ăn nổi tiếng bước vào. Tô Dật quay đầu, mi tâm nhãn ra, trên môi liền sắm một nụ cười thuận mắt, đứng dậy nhận đồ ăn từ tay Nhã Đường

''Aizz! Cuối cùng cũng có cái để ăn, tôi chết đói mất''

Tô Dật mở từng hộp thức ăn, hộp nào cô cũng ăn một ít, nhìn qua ai cũng nghĩ cô bị bỏ đói từ rất lâu rồi không chừng. Nhã Đường đưa tay cầm một hộp Tô Dật chưa nếm qua, ân cần đem để trước mặt Tịnh Hi

''Cô cũng ăn đi giám đốc''

''Cái đó nhìn ngon thế, đưa đây tớ muốn ăn, Hi, cậu ăn cái này đi''

Hộp thức ăn trước mặt bị Tô Dật vội vã dằn lấy, đưa cho Tịnh Hi hộp mà mình đã nếm quá, hành động nhìn có vẻ đơn thuần lại lọt vào mắt người nào đó, khóe môi xuất hiện vòng cung xinh đẹp mang khí tức của ác ma

''Không phải tôi nhờ thư ký của tôi đi mua sao? Cô ấy đâu để cô đem lên thế?''

Tịnh Hi từ tốn ăn, ngữ điệu rất bình thản, nhưng ánh mắt lại làm người ta không rét mà run, đối với Du Nhã Đường tuy chưa có chứng cứ xác thật để định tội cho cô ta, nhưng không thể không nói tới việc khi cô ta xuất hiện Tuyệt Nghi đã mấy lần xảy ra chuyện. Mọi thứ cần phải điều tra thật rõ.

''Cô ấy có việc phải về đột xuất, tôi muốn ghé hỏi về Nghi nên sẵn đem lên cho hai người''

''Dật, cậu đã ăn no chưa? Mau cho tớ biết việc tìm kiếm ra sao rồi''

Tô Dật thong thả rút khăn giấy lau vết thức ăn vướng lại trên khóe môi, thỏa mãn liếʍ liếʍ mép, trưng ra bộ mặt muốn cười lại không, phun ra một câu

''Không có tung tích''

Mặc cho Tịnh Hi tức giận gọi thế nào, cô liền nhanh chóng quay lưng rời khỏi, thứ cô muốn tìm đã tìm ra, nếu không mau làm việc lớn sợ Mạc tổng sẽ nộ khí mất. Tô Dật di chuyển ra khỏi tập đoàn Trụ Thiên, trên môi chung thủy hiện hữu nụ cười, điện thoại trong túi run lên từng hồi

''Nhanh như vậy đã muốn hối thúc?''

Tô Dật cầm điện thoại mặc cho nó run lên liên tục, ý cười nồng đậm, chờ một lát, cô bắt máy, không một động tĩnh, yên lặng đến đáng sợ. Dù nói chuyện qua điện thoại cô cũng cảm nhận được hàn khí lạnh lẽo bên tai, rõ như ban ngày rồi, người kia rất không vui

''Được rồi, đừng tức giận nữa, tin tốt đây, dây cung đã căng xong, tên cũng đã nằm sẵn, chờ người tới bắn đi thôi. Lần này là bao nhiêu phần trăm thành công đây? Mạc tổng?''